Chương 9: (Vô Đề)

Star: Bạn có bỏ qua số 0 không? Mặc: Vậy thì làm sao tôi có thể chịu một khoản lôc lớn như vậy? Cái này chỉ có 256Gb.

Lúc tôi mua có giá 180G và nó được bán lại cho Xinruojie với giá 80.

Nói về điều đó, tôi đã lợi dụng chị gái mình.

Nghe những gì anh ta nói, Nhược Giai ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

Dù sao chúng ta cũng mới quen nhanh không lâu, luôn khó tiếp nhận lòng tốt qá mức của người khác, nếu Tử Mặc không muốn tiền, hoặc nhờ cô ấy mua cơm hay gì đó thì sẽ gây áp lực.

Về cô ấy và cảm thấy rằng ý định của anh trai cô ấy là không trong sáng.

Nhược Giai cảm thấy hơi xấu hổ và Tử Mặc thẳng thắn như vậy, em trai có thể có suy nghĩ xấu gì? Nhược Giai cũng tùy tiện gửi cho anh một phong bì đỏ 80 nhân dân tệ, so với giao dịch đơn giản, cô ấy chủ động nói vào lúc này:"Nhưng đêm nay cũng nhờ cậu, hôm khác tỷ tỷ đãi cậu một bữa!

"Được rồi.

Khoảng cách của Tử Mặc kiểm soát rất tốt, anh ấy chỉ thêm Wechat và không trò chuyện, vì vậy chủ đề kết thúc ở đây.

Bây giờ đã là mười một giờ đêm.

Đây là lần đầu tiên sống một mình khi cô xa nhà và cô vẫn còn một chút không quen với điều đó.

Khóa cửa và dọn bàn cà phê.

Trong cốc vẫn còn một ít nước, nếu Tử Mặc không phải kẻ biến thái, hắn đương nhiên sẽ không làm gì với chiếc cốc sứ đã qua sử dụng của Tử Mặc, mặc dù người em này rất sạch sẽ và đẹp trai.

Bất quá bởi vì mới chuyển đến nơi này, nàng cúng không mưa nhiều đồ vật, cái chém gốm cho Tử Mặc uống nước xác thực là nàng mới mua, chính mình định dùng.

Rất tiếc, tôi hơi khát nước,!...

Nhược Giai rửa cốc, do dự một lúc rồi lấy một ít nước ấm vào cốc này để uống.

Đối với uống nước từ cùng một cốc, cơ thể không có bất kỳ phản ứng đào thải nào, quả nhiên loại chuyện này có rất nhiều yếu tố tâm lý, nếu là một người đàn ông trung niên béo ú và khốn khổ uống từ chiếc cốc này thì không, cho dù nó sạch đến đâu.

Nhược Giai sẽ không bao giờ sử dụng lại.

Chưa kể dụng cụ ăn uống của những người xa lạ khác cũng được dùng trong nhà hàng, ruột lợn đã dính đầy phân, nhưng đó gọi là vô hình!

Con trai đẹp đẽ và tươi tắn luôn là điểm cộng trong mắt các cô gái.

Nhược Giai tò mò cầm điện thoại lên, vừa uống nước vừa xem vòng bạn bè của Tử Mặc.

Phần lớn học sinh cấp 3 đã qua năm 2, nhưng trong mắt học sinh cuối cấp, họ cảm thấy học sinh cấp ba so với mình tương đối ngây thơ nhưng Nhược Giai lại nhìn vòng bạn bè của Tử Mặc và thấy rằng nó hoàn toàn khác.

Tử Mặc cũng đăng trên Moments, không có cảm xúc kỳ lạ hay ảnh chụp màn hình của các trò chơi khác nhau, hầu hết bài đăng đều là tác phẩm củ chính anh ấy.

Nhược Giai ngày càng mất tập trung, một tay cầm ly nước, một tay cầm điện thoại di dộng, có chút chăm chú xem kỹ từng tấm ảnh.

Ơ! Đừng nói! Đừng nói với tôi là nó vẽ rất đẹp nhé!

Cô khá ngạc nhiên khi biết cậu là học sinh nghệ thuật, như cô không kỳ vọng nhiều vào học sinh trung học nghệ thuật.

Nhưng khi cô nhìn thấy các tác phẩm của Tử Mặc, cô ấy thực sự rất sốc.

Bức tranh này đẹp hơn nhiều sinh viên nghê thuật trong trường đại học! Hãy nhìn con mèo này, sự phân bố anh sáng và bóng tối, độ mịn của lông, sự nhanh nhẹn của đôi mắt, sự phối hợp của tứ chi, Tiểu Mạn, nhươi còn sống và khỏe mạnh, đã chạy vào bức tranh!

Cô ấy không phải nhà phê bình nghê thuật chuyên nghiệp, so với những bức tranh của các bậc thầy mà cô ấy không thể hiểu được, cô ấy có thể hiểu nhưng bức tranh này của Tử Mặc và cô ấy biết rằng những bức tranh đó rất tốt.

Điều quan trọng nhất là khi Nhược Giai lướt qua vòng bạn bè của Tử Mặc về phía trước, cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng rằng nhưng bức tranh này ngày càng trỏ nên tinh xỏa theo thời gian và mức độ cải tiến có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!