Chương 6: Trông Chừng Con Mèo Của Bạn

Kể từ lần chạm mặt trong thang máy lúc chiều, khi tôi gặp lại chị hàng xóm, chị ấy đã thay bộ quần áo khác hẳn lúc trước.

Đây chắc bộ đồ ở nhà.

Nhiệt độ miền nam Giang Tô vào tháng hai vẫn hơi lạnh, cô ấy mặc một chiếc quần ống rộng bằng cotton màu xanh xám và nửa thân trên là một chiếc áo len dệt kim.

Có lẽ cô vừa tắm xong, mái tóc dài mềm mượt được búi gọn gàng thành một quả bóng, để lộ chiếc cổ trắng nõn và thon thả, cô ấy đang đi một đôi giày bông ở ngoài, xuyên qua miệng giày là vải bông, cậu có thể nhìn thấy đường viền của đôi tất màu trắng ôm chặt lấy đôi mắt cá nhân trắng nõn và thanh tú của cô.

Sau khi xỏ giày bệt vào, trông chị hàng xóm không cao bằng lúc chiều.

Tử Mặc tính toán chiều cao thực của chị ấy chắc khoảng 1,67 hoặc 1,68 mét.

Bộ trang phục này không tôn lên dáng người của chị, nhìn có vẻ ấm áp và giản dị, bây giờ nhìn lại, Tử Mặc vẫn có cảm giác khá mới mẻ, không hiểu sao lại thân thiện hơn.

Oops! não tôi ngứa ngáy và cám hứng lại sắp trào ra!

Làm nghệ sĩ không tốt, đồ đẹp mang lại sự hấp dẫn thực sự không thể cưỡng lại được Tử Mặc nhịn không được chạy về phòng lấy giấy bút ra chép lại lần nữa, bắt gặp ánh mắt cô, nhẹ giọng hỏi:

"Có chuyện gì vậy chị?

Đây là danh hiểu Nhược Giai nghe cảm thấy ngứa tai.

Vào buổi chiều, Tử Mặc mặc đồng phục học sinh và cô thấy ổn khi cậu gọi cô là chị nhưng bây giờ cậu cũng đang mặc quần áo bình thường giống cô, vì chàng trai trước mặt cao ráo và đẹp trai nên khi không mặc đồng phục học sinh cô không nhận ra sự chênh lệch tuổi tác của hai người họ.

Cho nên khi nghe chữ 'chị', cô cảm thấy tim mình run lên.

"A! Có điều này anh có thể giúp đỡ không?

Ban đầu khi vào buổi chiều, cô ấy đã nói điều gì đó như 'nếu cần sự giúp đỡ, hãy gọi tôi' , nhưng đó chỉ mới bắt đầu và cô đã trở thành người nhờ giúp đỡ.

Điều này cảm cô cảm thấy xấu hổ, tiếp tục bổ sung:

Máy tính của tôi hình như có vấn đề, trong đó có một tài liệu mà tôi cần vào sáng mai.

Tôi đã hỏi vài người bạn và họ không hiểu.

Tôi mới đến đây nên không biết chỗ sửa máy tính nên đến hỏi anh xem anh có làm gì được không?

Chắc chắn rằng là một cậu bé, nếu bạn học kỹ thuật sửa chữa máy tính, sẽ có ngày nó trở nên hữu ích! Đôi với đại đa số con gái, máy tính có vấn đề, xung quanh không có người quen, đầu tiên Nhược Giai nghĩ đến là Tử Mặc.

"Máy tính xách tay?

"Đúng thế!

"Có bật được không?

"Ừm! có phản hồi nhưng bị kẹt ở giao diện lạ, không vào màn hình được.

"Chị đã kiểu tra BIOS chưa?

"!.

Cái gì?

Thẩm Nhược Giai có chút xấu hổ, vội vàng nói: Tôi thật sự không hiểu, để tôi mang máy tính đến cho cậu xem.

"

"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!