"A Chiêu! Lâm Tử Mặc đang ăn mì ở nhà, bất ngờ hắt hơi.
Sợi mì nhai nát như một đàn gà được thả ra thừ trong lồng trên núi, phun ra từ miệng, phủ đầy khuân mặt con mèo béo trắng trước mặt.
"Meo meo meo meo?
"Ôi! Tiểu Mạn! Thật là nhàm chán! Đừng nhúc nhích, ba ba lau cho ngươi.
Tử Mặc rút khăn ra, lau miện trước, sau đó lau mặt cho con mèo béo.
Nó thật sự điên rồ và anh ấy đột nhiên hắt hơi.
"Thật máy không dính vào bức tranh.
" Lâm Tử Mặc thở phào nhẹ nhõm.
Meo?
'Này Tiểu Mạn, đùng nháo, miếng thịt này cho con ăn.
Lâm Tử Mặc lấy hột miếng thịt kho trong bát mì ra và đặt nó trước mặt con mèo, để con mèo đỡ kêu.
Hôm nay không ăn ở căn tin, cũng không thèm ăn đồ ăn mang đi, dù sao những cửa hàng đồ ăn vặt xung quanh anh đều đã ăn qua, trong thời gian ngắn liền chán.
May mắn thay, trong tủ lạnh vẫn còn một ít thịt kho tàu mà mẹ anh đã gửi hai ngày trước, vì vậy Lâm Tử Mặc đã nấu một ít mì gói để giải quyết.
Dù biết nấu ăn sẽ hợp vệ sinh và tốt cho sức khỏe hơn, nhưng Lâm Tử Mặc không có thời gian và suy nghĩ để học nấu ăn trong suốt một năm sống một mình này, ngoại trừ việc mẹ anh cứ hai ba ngày lại lo lắng đến thăm anh và mang cho anh ít thức ăn, ngoài các món ăn hoặc súp, Lâm Tử Mặc thường ăn ở căn tin hoặc trực tiếp mang đi.
Chỉ ăn mì gói chắc chắn không tốt cho sức khỏe, nhưng thêm một quả trứng, một miếng giăm bông, một ít thịt kho mà hai ngày trước chưa ăn, cuối cùng xé hai lát rau diếp vào, mì gói cũng có thể rất tốt cho sức khỏe.
Nhắc mới nhớ tôi hình như ăn uống còn không tốt bằng Tiểu Mạn, con mèo nhỏ mũm mĩm rất dễ thương, bộ lông mềm mại trắng nõn như bồ công anh lại không hề thiếu dinh dưỡng.
Lâm Tử Mặc tay trái cầm nĩa tiếp tục ăn mì, tay phải cầm cọ vẽ lướt trên giấy một cách uyển chuyển, trong nhà thỉnh thoảng có tiếng anh ăn mì và tiếng bút sột soạt đầu cọ sát vào giấy vẫn còn.
Lý do tại sao Lâm Tử Mặc trở thành một người kiểm tra nghệ thuật nhiều hơn là vì tình yêu của anh ấy với nghệ thuật, mặc dù kỳ thi nghệ thuật đã kết thúc nhưng để duy trì cảm giác của bàn tay, anh ấy vẫn dành một khoảng thời gian nhất định mỗi ngày để vẽ hoặc học luyện tập các môn kỹ năng liên quan.
Giờ mẹ, cha dượng và em gái đều chuyển qua nhà mới, Lâm Tử Mặc sống một mình trong căn nhà cũ rộng gần 120m2 nhưng phần lớn thời gian anh thường ở phòng riêng.
Phòng rộng, có phòng tắm riêng, giường hơi bừa bộn, quần áo cũ vứt lung tung trên ghé, quần áo không mặc thì vứt trên giường gần đó, tủ quần áo biến thành đồ trang trí và nó được anh sử dụng đơn giản.
Đặt các vật dụng vẽ tranh và các vật liệu tiện ích khác sắp hết chỗ.
Các bức tường gần như được bao phủ bởi những bức tranh yêu thích của anh ấy, bao gồm ký họa nhân vật, ký họa tĩnh vật, một số mẫu thiết kế nghệ thật, thật chí còn có một vài từ, đôi giày cao gót do anh ấy thiết kế, huy chương của anh ấy nhận được khi tham giá các chương trình nghệ thuật khác nhau.
v...
v...
Những tác phẩm đầy tài năng nghệ thật này được Tử Mặc sắp xếp ngẫu nhiên ở mọi góc trong phòng, hoàn toàn trái ngược với môi trường phòng ngủ nghệch ngoạc kiểu tuổi trẻ suy đồi này.
Không chỉ những người giỏi đọc sách mới là thiên tài, anh rất thích câu này, tuy rằng anh không dám gọi mình là thiên tài, nhưng ít nhất vè nghệ thuật và thiết ké, tài năng của anh cao hơn rất nhiều người.
Con mèo nhỏ mập mạp ăn ngon lành xong miếng thịt kho, dẫm lên giấy y vẽ, lười biếng nằm lên tay Tử Mặc.
Đôi mắt xanh lam của nó tò mò nhìn ngòi bút của Lâm Tử Mặc, có lẽ anh ta quá mải mê vẽ tranh, sau một lúc lâu, anh nhớ đến việc ăn mì, nước súp trong mì đã bị hút hết, mì trở nên phồng và xốp.
Dần dần, trên tờ giấy trắng xuất hiện hình ảnh một cô gái đang kéo vali, tính cẩm thật của anh khi vẽ của anh khá hiếm thấy nên anh không dám làm loạn.
Khi cảm hứng xuất hiện, thời gian trôi qua khó có thể phát hiện, mãi đến khi trong phòng vang lên tiếng nói của mẹ, Lâm Tử Mặc mới hoàn hồn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!