Và Nhược Giai ngồi kiễng chân một cách mãn nguyện.
"Bánh sữa trứng ở đây rất ngon.
"
"Sá síu cũng ngon.
"
"Vậy lần sau thử xem.
"
"Chị Nhược Giai rất thích bánh bao hấp?"
"Chị rất thích! Khi còn học tiểu học, mỗi ngày đều có dì bán bánh bao ở cổng trường, cơ bản là khi đó mua để ăn, nhưng bây giờ bánh bao đắt hơn trước rất nhiều.
"
"Chị Nhược Giai đã ăn bánh bao của Baozi chưa?"
"Nếu nó là bánh bao, thì vẫn có thể….
"
"Đưa em cái túi, xuống xe em vứt nó một chỗ.
"
Nhược Giai suy nghĩ một lúc, sau đó đưa cho anh chiếc túi nhựa, Tử Mặc vò nát chúng và cầm trên tay.
"Cậu không uống sữa đậu nành sao?"
"Này, chúng ta làm nóng tay trước đi.
"
Cô cười đáng yêu, hai tay hơ ấm sữa đậu nành, vì sữa đậu nành được bọc nilong nên không bị đổ.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến, trông cô rất thoải mái, thoải mái dựa lưng vào ghế, trên vai đeo túi vải, chân hơi duỗi về phía trước nên ống quần hơi kéo lên một chút, làm lộ mắt cá chân, làn da sáng.
"Chị Nhược Giai thật đáng thương?"
"Hở?"
"Tiền lương chỉ đủ để ăn bánh bao và sau đó không có bạn trai giúp sưởi ấm tay vì vậy chỉ có thể sủe dụng sữa đậu nành để làm ấm.
"
Lão thần Tử Mặc thở dài, lộ ra vẻ lo lắng về sản phẩm chuyển động.
"Tốt hơn cậu nên trở thành một sinh viên đại học trước khi lo lắng cho tôi, Hừ!"
Nhược Giai thấy buồn cười, nhăn lại cái mũi nhỏ, bởi vì tay đang ôm sữa đậu nành, hơi hơi xoay người, dùng bả vai đụng nhẹ.
Mặc dù cách vai nhau mấy lớp áo, nhưng cảm giác mềm mại từ lúc đó khiến trái tim Tử Mặc rung lên như chuông một hồi lâu.
"Này, Tử Mặc trường em ở phía trước phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!