Chỉ đặt mục tiêu cho Tử Mặc thôi là chưa đủ, chính Nhược Giai còn phải giúp cậu ấy vạch ra một kế hoạch học tập thực tế.
Cô ấy đọc sách vào tối qua cho đến hơn 12 giờ tối, cô ấy sắp xếp các ý tưởng giảng dạy của riêng mình và lập một lịch trình ôn tập chi tiết cho Tử Mặc.
Vẫn sử dụng chiến lược đúng đắn.
Đã bốn năm kể từ khi cô tốt nghiệp cấp 3, những câu hỏi và địa điểm quen thuộc này, Nhược Giai thực sự đã trải qua tuổi trẻ 17,18 tuổi.
Mãi cho đến khi qua buồn ngủ, cô mới ôm chăm của mình mê man chìm vào giấc ngủ.
Vào ban đêm, tôi có một giấc mơ, thực sự mơ thấy mình trở lại lớp học, học năm ba trung học và Tử Mặc trở thành bạn cùng bàn của cô ấy!...
! !...
Lúc 6:15, Tử Mặc đi học và Nhược Giai đi làm, mở cửa và gặp nhau.
Tử Mặc tối qua nghỉ ngơi thật tốt, Nhược Giai cũng không gioa bài tập gì mà chỉ để cậu nghỉ ngơi thật tốt, nói rằng bắt dầu từ hôm nay sẽ là ác mộng của hắn, điều này khiến Tử Mặc rất kích động.
Nhìn thấy Nhược Giai xuất hiện với hai quầng thâm dưới mắt, Tử Mặc sửng sốt.
"Chị Nhược Giai, tối hôm qua chị ngủ không ngon phải không? Quầng thâm mắt của chị rất rõ!
"Oa, thật là!
Cô thường xuyên đi ngủ muộn nhát vào lúc 10 giờ, đêm qua cô ấy ngủ muộn và gần như không muốn thức dậy vào sáng nay, cô đánh răng, rửa mặt và thay quần áo trước khi ra ngoài, cô ấy thậm chí còn không có thời gian soi gương, cô cẩn thận khi nghe Tử Mặc nhắc nhở, Nhược Giai lấy trong túi xách vải ra một chiếc gương nhỏ và soi, quả thực trông rất giống mắt gấu trúc.
Cô ấy trông vẫn rất xinh đẹp dù không trang điểm, có lẽ do làn da cô ấy trắng và quầng thâm dưới mắt hiện rõ, so với vẻ tươi tắn tràn đầy sức sống của ngày hôm qua, cả người cô gái nhỏ nhắn thanh tú trông phờ phạc đi rất nhiều.
Chị có muốn em làm ấm mắt cho chị không? Điều này sẽ làm cho quầng thâm biến mất nhanh hơn.
"Làm như thế nào?
"Một ly nước!
Hai người đang đứng trước cửa thang máy, Tử Mặc lấy trong cặp sách ra một cái chai nhựa, mới vừa đổ đầy nước ấm, thành cốc sờ vào còn ấm, nhiệt độ cũng là đúng rồi.
"Chị Nhược Giai, đến và thử.
"Nó khá hữu ích.
"Cứ thử đi rồi sẽ biết.
Nhược Giai thấp hơn anh nửa cái đầu, cô ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, nhắm mắt lại, Tử Mặc đứng trước mặt cô dùng khăn giấy bọc ly nước ấm lại, dùng khăn giấy nhẹ nhàng áp nên mặt cô, hốc mắt.
Mối liên hệ với cô thông qua cốc nước khiến trong lòng Tử Mặc có cảm giác kỳ lạ.
Cùng lúc đó, Nhược Giai cũng cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ cốc nước của mình, như thể đôi mắt cô đang được ngâm trong nước ấm, cô vô thức nín thở.
Thật thoải mái, lúc này cô thực sự cảm thấy buồn ngủ.
Có lẽ là tim đập dồn dập khiến nàng không thể nín thở quá lâu, phảng phất ánh mặt trời chiếu xuyên qua dày đặc tầng tầng, nàng vốn là mơ hồ suy nghĩ lập tức trở nên rõ ràng.
Tôi đang làm gì vậy?
Thẩm Nhược Giai tỉnh táo lại, giấy tiếp theo liền lùi lại một bước, cách xa người đang đứng trước mặt mình.
Có lẽ đến hơi muộn, có lẽ là nhiệt độ cốc nước của anh quá cao, làm cho hai gò má của cô lấm lem, cô cảm thấy khuân mặt nhỏ nhắn của mình cũng hơi nóng.
Được rồi, chị đột nhiên không buồn ngủ nữa!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!