Nhược Giai cho tất cả bọt, dây đóng gói, túi chuyển phát nhanh và các loại rác khác vào hộp các tông, ngày mai lấy ra vứt đi.
Còn đống tí nilong, cô nhặt đi chọn lại những cái còn nguyên vẹn, cái tốt hơn có thể dùng đựng đồ sau này, còn những cái thấp hơn dùng làm túi đưng rác.
Tiết kiệm túi nilong là bản năng bẩm sinh của mỗi người Trung Quốc
Chẳng mấy chốc nhà cô đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Có lẽ được một cô gái như vậy thuê nhà là mong muốn của chủ nhà.
Trên thực tế, trên thị trường cho thuê, gia đình nhỏ thuê nhà là phổ biến nhất, tiếp theo là các cặp vợ chồng trẻ, sau đó tới nam giới độc thân, một số lượng lớn chủ nhà không thích nữ thuê nhà độc thân.
Là nhiều cô gái, nó không sạch như vẻ bề ngoài, để thuận tiện, miễn là có thể xả bồn cầu, nó được nhét vào bên trong, chưa kể các loại tóc và rác được giấu trong các góc.
Ngôi nhà hai phòng ngủ này không lớn, hơn nữa Nhược Giai lại đóng cửa, cho nên Tử Mặc không có hứng thú đi loanh quanh.
Thấy nhãn trên đĩa, bát sứ chưa được xé ra, anh đến giúp xé nhãn.
Đây là lần đầu tiên Tử Mặc xé cái này và anh ấy bắt đầu xé nó và anh ấy đã mắc kẹt với những bắt đầu bằng# giống như bệnh vẩy nến này.
Việc dán nhãn này vào bên trong bộ đồ ăn là thiết kế phản con người! Tuy nhiên rất dính và không thể xé sạch.
Sau khi thu dọn hành lý xong, Nhược Giai đi vào bếp và thấy Tử Mặc đang cạo sạch từng chút keo còn sót lại bằng ngón tay cái.
"Xé ra cũng khó, cật mình cậu ở cũng không sao, thoạt nhìn không có bất kỳ kinh nghiệm sống.
"Bây giờ làm gì?
"Tôi đi lấy máy sấy tóc.
Đợi một lúc, Nhược Giai mang theo máy sấy tóc, cầm lấy chiếc đĩa trong tay Tử Mặc, thổi khí nóng lên nhãn trong vài giây, sau đó đi ngâm nước nóng, dễ dàng xé nhãn ra.
"Xem này, không phải đơn giản hơn nhiều sao?
Nhược Giai bưng đĩa lên khoe, nụ cười của cô ấy trông rất đáng yêu.
"Có vẻ như chị Nhược Giai biết rất rõ?
"Làm thêm việc nhà đi rồi sẽ biết.
Tử Mặc lại bưng một đĩa ăn tối lên, anh phụ trách cầm, Nhược Giai phụ trách thổi.
Phòng bếp không quá lớn, khi bọn họ đứng cùng nhau, cánh tay ở giữa thỉnh thoảng sẽ chạm vào nhau, cơ thể cô gái nhỏ khi chạm vào vô cùng mềm mại, bởi vì cô ấy mặc áo len, khi Tử Mặc chạm vào cô, có cảm giác như anh ấy đang cham vào một bông hoa.
Cô đi dôi dép bông trong nhà kiểu con thỏ, gió từ máy sấy tóc mang theo hương thơm từ tóc cô, khi cô hơi cúi đầu xuống, mái tóc mềm mại xõa xuống một bên mặt, chiếc cổ trắng nõn thấp thoáng giữa làn tóc và đường viền cổ áo len khiến Tử Mặc không thể rời mắt.
"Chị Nhược Giai cao bao nhiêu?
"1,67 mét, cậu hẳn là 1,8 mét đi?
"Thêm 3 cm nữa, vậy chị Nhược Giai 22 tuổi?
"Thật bất lịch sự khi hỏi về tuổi của một cô gá! Nhưng thực ra tôi đang học năm ba!
"22t cũng có thể gọi là Bến Sắn?
"Bạn sẽ hiểu khi bạn bằng tuổi tôi.
Nhược Giai lại giả vờ trầm tư, thở dài: Sau khi tốt nghiệp cuối cấp, bạn sẽ thấy như rắn độc bay thẳng, bận viết luận văn tốt nghiệp, bận tìm chỗ thực tập, nam sinh có thể không sao nhưng sẽ không có ai muốn những cô gái sau 30.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!