Tử Mặc đặt con mèo xuống và con mèo chạy vào nhà.
Nhược Giai đang bận thu dọn đồ đạc trên sàn phòng khách, hôm nay cô ấy tan làm lúc 5:30, về đây đã 6:30, cô vội ăn bữa tối ở bên ngoài, sau đó còn bận mua một ít đồ gia dụng gần đó, chạy đi chạy lại mấy lần, không kịp thu dọn, đồ mua vè ném hết xuống sàn phòng khách.
So với căn phòng trống ngày hôm qua, bây giờ có vẻ phong phú hơn nhiều, đứng trong phòng khách, Tử Mặc có thể nhìn thấy trên bếp lò có đĩa, có bát đũa dán nhãn, cô cũng mua nồi cơm điện, nhà bếp cũng mua, dao và thớt.
Bạn có kinh nghiệm chưa, nghe nói những người mới được công ty tuyển dụng nếu uống nước từ cốc giấy dùng một lần thì có thể sẽ không làm việc được lâu, ngược lại nhưng người mới hay mang theo gối ngủ và chăn nhỏ thì có thể ở lại.
Xem ra nếu như Nhược Giai định ở tạm thời, dù sao chỉ muốn ở hai ba tháng liền rời đi, thực sự không cần nhiều đồ như vậy.
Phát hiện này khiến Tử Mặc có chút vui mừng, dù sao mối quan hệ giữa người với người luôn yếu ớt như vậy, vào một buổi chiều nào đó, họ vẫn cùng nhau đi chơi, cùng chơi, cùng về nhà như thường lệ, nhưng thực tế là như vậy.
Lần cuối cùng chơi với nhau, nhưng bạn không ai biết, khi họ bất chợt nhận ra, có thể là vài năm sau, hoạc mười năm sau, người chia tay cũng là người xa lạ.
Bây giờ Tử Mặc đến làm khách, cô gái nhỏ cảm thấy hơi xấu hổ khi nhìn thấy xăn phòng lộn xộn và tăng tốc độ thu dọn.
"Tử Mặc, ngồi xuống trước đi, nếu như chưa đói bụng, chờ tôi thu thập sách trước khi làm đồ ăn.
"Em không đói bụng, em tới giúp chị.
Tử Mặc ngồi xổm xuống khi nói điều đó, sau đó phát hiện rằng anh ấy dường như không có cách nào để bắt đầu, vì vậy anh ấy tới giúp dọn dẹp một số hộp đóng gói và túi nhựa mà Nhược Giai đã mở ra, con mèo nhỏ bên cạnh anh ấy cũng đi đến, chơi với một sợi dây thừng.
Tuy rằng có vẻ không giúp được bao nhiêu, nhưng giúp được bao giờ cũng đáng yêu hơn, cho dù Tử Mặc ngồi xổm bên cạnh cô cũng không giúp được gì, chỉ cần anh ngồi bắt chéo chân lên sofa là được thì đó cũng là một phần của công việc.
"Đây là cái gi? To như vây! Muốn mở ra sao?
"Ừ! Đây chắc là quần áo mà mẹ tôi gửi cho, lúc về trường không nhét được vào hành lý nên bảo mẹ gửi sau.
"
Cảm thấy dường như mình lại nhắc tới một từ nhạy cảm, Nhược Giai lập tức ngừng nói, sau đó lén lút ngước
mắt lên xem phản ứng của Tử Mặc.
Tử Mặc không phản ứng gì cả, anh có thể nhìn ra cô đang nghĩ gì, cười nói;
"Chị Nhược Giai, chị yên tâm, bố mẹ em đã ly hôn, nhưng họ vẫn còn sống khỏe mạnh phải không? Chị mới gặp mẹ tối hôm qua.
"Này! Mẹ cậu đã nói gì với cậu vậy?
"Mẹ tôi khen chị dẻo miệng, hỏi em có gặp qua chị không?
"Haha, không thể nào, tối hôm qua tôi vừa vặn đi đổ rác, nhìn thấy một bác gái đi vào nhà cậu, sau đó tôi thấy cũng giống cậu, cho nên chào hỏi, nhưng là tôi thực sự không có nhiều kỳ vọng như vậy, sau đó!...
Bố mẹ của cậu đã ly hôn bao lâu rồi?
"Từ khi em học lớp 6.
Ồ.
Nhược Giai gật đầu, xem xét tuổi của cô ấy, lúc đó cô vẫn đang học năm nhất trung học.
Nhìn bộ dáng bây giừ của Tử Mặc, cô không khỏi cảm thấy có chút thương hại cho em trai, cô cảm thấy người em trai trước mặt còn trẻ nhưng đã trải qua quá nhiều, bây giờ vẫn tốt như vậy, thực sự không dễ dàng.
"Sau đó cậu đi theo mẹ?
"Đúng vậy, sau này mẹ tái giá, hiện tại cùng cha dượng tôi ở một nơi khác, bình thường em ở một mình.
! !.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!