Khi đồng hồ reo, trời vừa rạng sáng ở miền nam Giang Tô vào tháng hai.
Buổi sáng nhiệt độ có chút thấp, đang ngủ say bị đánh thức, Tử Mặc nhíu mày, thò tay vào trong chăn, sờ soạng tắt đồng hồ báo thức, lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Chỉ tại thời điểm này, thời gian mới có thể nhảy vọt như thế này.
Khi Tử Mặc từ trong mơ hồ tỉnh dậy, hắn đột nhiên mở cả mắt ra, cầm điện thoại lên xem, may mắn lần này chỉ cần 10 phút.
Bây giờ là 6 giờ 10 và tôi không thể ngủ được nữa.
Tử Mặc khó chịu ngáp một cái, nhiệt độ quá thấp khiến anh không chịu nổi từ chiếc giường ấm áp mà bò dậy, con mèo mập đang ngủ ngon lành trên cổ anh cũng ngáp theo, có lẽ do quá ồn ào Tử Mặc nên con mèo chạy lên đầu gường tiếng tục ngủ trong góc.
Tốt hơn là một con mèo, bạn không cần phải dậy đi học hay đi làm, bạn ăn khi thức dậy và ngủ sau khi ăn.
Thỉnh thoảng, anh sẽ có ý định xấu xa và muốn bắt Tiểu Mạn cắt bóng của con mèo, để nó có thể trải nghiệm sự khó khăm của cuộc sống mèo.
Tại sao nó không chỉ là một con mèo cái nhỏ, tôi thậm chí không có hy vọng một ngày nào đó nó sẽ biến thành một con mèo dễ thương.
Tử Mặc thô bạo vén chăn lên, không khí lạnh kích thích dây thần kinh của anh và suy nghĩ của anh cuối cùng trở nên rõ ràng hơn.
Hiện tượng thiếu ngủ của học sinh cấp 3 rất phổ biến và học hành vất vả là nỗi niềm của hầu hết học sinh cấp 3
Làm việc chăm chỉ là do làm những việc mà bạn không thích lắm, ngay cả khi đạt được kết quả mà bạn mong muốn, nhưng một khi mọi thứ trở nên thực dụng thì rất khó để tận hưởng quá trình này trong suốt thời gian đó.
Do tư tưởng vào đại học đã được thấm nhuần từ khi còn nhỏ nên trong suy nghĩ của học sinh cấp 3, cuộc sống đại học là thế giới bên ngoài Kinh Khâu , là học sinh cấp 3 các em chính là những con ốc sên chui rúc lên nhỏ từng chút một.
Ở một mức độ lớn, sự mệt mỏi của Tử Mặc đế từ áp lực cứa lớp văn hóa, không thể loại bỏ hoàn toàn.
Chỉ có thể nói kỳ thi tuyển sinh đại học giai đoạn này là phương thức tuyển chọn công bằng nhất, là kỳ thi tiêu chuẩn hóa nên dương nhiên có khuyết điểm, nhưng rõ ràng nếu không có cấp độ này thì sẽ khó phân bổ ngoond lực.
Học sinh trung học sống một mình như cậu không nhiều, sống một mình tuy bất tiện nhưng cũng cho cậu nhiều không gian để suy nghĩ độc lập, quân tử suy nghĩ một ngày ba lần, muốn hiểu nhiều chuyện, mục tiêu rõ ràng và quy trình cũng rõ ràng và trông trưởng thành hơn một chút so với các bạn cùng trang lứa.
Tử Mặc đứng dậy và đi thay quần áo, vì mẹ anh đã giúp anh thu dọn phòng tối qua và Tử Mặc phải mất một thời gian để tìm thấy áo len màu đỏ, nhưng chẳng mấy chốc bộ quần áo này sẽ trở lại vị trí của chúng, mặc dù có vẻ như có chút lộn xộn, nhưng nó thực sự thuận tiện.
Trang phục cụ thể không cần suy nghĩ, dù sao cũng luôn mặc đòng phục ở ngoài.
Kem đánh răng trong cốc cũng đã bẹp.
Tử Mặc bắt đầu từ dưới lên, cuộn kem đánh răng lại, bóp từng chút một, khi đến giữa, kem đánh răng vắt ra tạm thơi là đủ, có thể bóp thêm hai, ba lần nữa rồi mới mua cái mới.
Mở vòi nước, Tử Mặc cúi đầu uống một hớp nước xúc miệng, sau đó vừa đánh răng vừa cởi quần, nhân lúc miệng đầy bọt, đi tiểu vào bồn cầu.
Trong cơ thể 18 dường như có ngồn năng lượng vô tận.
Kéo ống quần lên, cúi đầu ngửa người hứng nước, súc miệng, cầm một nắm nước rửa mặt, dùng tay vò tóc tùy ý vuốt vài cái.
Đẹp trai như vậy thôi, tuy rằng đầu óc tóc còn bù xù nhưng người khác sẽ cho rằng hắn cố ý, có một loại lộn xộn cảm giác, kết hợp với bộ dạng vừa mới ngủ dậy này, còn có một loại hơi thở lười biếng.
Tính từ lúc đứng dậy khỏi gường đến lúc Từ Mặc đi học, tốn tổng cộng bốn phút ba tám giây.
Khi tôi đến thang máy, thời gian chính xác là 6:15, giống hệt như trước đây và tôi thậm chí còn dùng 10 phút để ngủ.
Những người ra sớm như vậy có lẽ là sinh viên, thang máy đến rất nhanh, tầng 23 thang máy, bốn hộ gia đình sẽ đợi rất lâu.
Tử Mặc đứng vào thang máy và đứng chỉnh sửa quấn áo trước gương, ngay khi cánh cửa sắp đóng lại, bên ngoài có tiếng bước chân vội vã, cửa lại mở ra, Thẩm Nhược Giai bước vào.
Khác với vẻ bề ngoài của Tử Mặc, Nhược Giai dường như thức dậy rất sớm, trong mắt cô không nhìn thấy vẻ buồn ngủ vừa mới thức dậy, cô trang điểm nhẹ nhàng một chút, mái tóc mềm mại xõa trên vai và cô bỏ chiếc quần jeans tôn lên đôi chân hoàn hảo, chiếc áo len màu trắng nhạt và chiếc túi xách bằng vải thường được học sinh dùng, có lẽ đựng một số tài liệu đi làm.
"Chào buổi sáng, chị Nhuợc Giai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!