Gần mười hai giờ đêm Lâm Nhứ mới lén lút trở về ký túc xá. Sau khi năn nỉ cô quản lý liên tục, cuối cùng cũng mở khóa cửa cho cô vào. Cô nhẹ nhàng lấy chìa khóa mở cửa phòng, rửa mặt xong xuôi rồi lặng lẽ trèo lên giường.
Cô nằm mở mắt nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ, trước mắt hiện lên hình ảnh không lâu trước đó, dưới ánh đèn mờ nhạt trong lớp học, thiếu niên nghiêm túc, từng bước từng bước giảng bài.
"Hiểu chưa?"
"Gần hiểu rồi."
"Gần hiểu là không được, làm lại lần nữa, nhìn kỹ nhé."
Sau đó, chú bảo vệ phát hiện ánh đèn trong lớp, cầm đèn pin vội vã chạy lên bắt người. Diệp Phong nhanh chóng tắt công tắc đèn, kéo cô cùng trốn dưới chiếc bàn đôi ở góc lớp.
Trong phòng tối om, cô không nhìn rõ mặt cậu nhưng có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn, ngắn gọn của cậu gần kề bên mình.
Hơi thở trong trẻo ấm áp bao lấy cô, khiến cô thấy vừa ngượng ngùng bất an, lại vừa cảm thấy an toàn, đáng tin.
Trước khi chia tay, cô chân thành cảm ơn cậu, cậu chỉ vô tư đáp lại một câu: "Muốn cảm ơn tớ thật thì hôm nào mời tớ ăn một bữa."
Cô khẽ cong khóe môi, ôm chăn từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Lâm Nhứ dậy rất sớm. Khi chuông báo thức ký túc xá còn chưa reo thì cô đã lật đật ngồi dậy, vội vàng chạy đến lớp học.
Cô không biết mình đang trốn tránh điều gì. Trốn Hà Miểu và mấy cô bạn cùng phòng khác ư? Nhưng dù sáng nay cô có trốn được, vậy tối nay thì sao? Ngày mai thì sao?
Cô ngồi trong lớp học thuộc một đoạn văn ngôn cổ, cảm thấy bụng réo lên từng hồi, bèn đứng dậy đi đến căng tin ăn sáng. Trên đường về tòa nhà dạy học, đúng lúc bắt đầu giờ tự học, dòng người đông đúc nhốn nháo.
Cô không biết rốt cuộc mình đang chột dạ cái gì, đơn giản là không muốn nhìn thấy những gương mặt đáng ghét trong lớp hay đơn giản là sợ bị họ nhìn thấy.
Quả nhiên như ma xui quỷ khiến, cô vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp bóng lưng Hà Miểu. Chiếc đuôi ngựa dài của Hà Miểu đung đưa phía sau, như một lời thách thức và cảnh cáo kiêu ngạo.
Thật đáng ghét.
Bước chân cô càng lúc càng chậm, để Hà Miểu bỏ xa mình ngày càng xa.
Nhưng khi cuối cùng cô lê bước đến cửa lớp, chân cô đột nhiên khựng lại.
Bóng lưng thiếu niên mặc áo khoác màu vàng tươi chắn kín lối vào. Cô đứng tại chỗ siết chặt mép quần, đột nhiên không có can đảm để bước tới chào cậu.
Sao Diệp Phong lại đột nhiên đến lớp cô?
Cô sợ đám con gái trong lớp phát hiện ra cô quen Diệp Phong, càng không muốn Diệp Phong dính líu gì đến tình cảnh hiện tại của mình.
Đối diện lớp là nhà vệ sinh nữ, hay là cô vào đó trước đã. Lâm Nhứ nghĩ vậy, xoay người định đi nhưng lại nhìn thấy cô gái mũm mĩm tối qua ở ký túc xá từng dọa "xử chết" cô, giờ đang chặn ở cửa nhà vệ sinh trò chuyện với người khác.
Thế là cô đành quay lại, lấy hết can đảm, khẽ kéo góc áo Diệp Phong.
Cô khẽ nói: "Bạn ơi, làm phiền nhường đường một chút."
Diệp Phong nghe vậy nghiêng người sang. Cô đang định lẻn vào lớp nhưng bị thiếu niên kéo lấy chiếc mũ áo khoác sau cổ.
"Vừa nãy cậu gọi tớ là gì?"
Thiếu niên nhìn cô chằm chằm, biểu cảm trên mặt vừa tức vừa buồn cười.
"Diệp Phong."
Cô nhếch mép, giả vờ thoải mái cười lên: "Cậu đến tìm ai à? Có cần tớ gọi giúp không…"
"Tớ còn tìm ai được nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!