Kể từ khi bắt đầu năm học mới, cuộc sống học tập của Lâm Nhứ diễn ra khá suôn sẻ, ngoại trừ việc thường xuyên nhăn nhó vì nghe giảng Vật lý như nghe sách trời, hoặc bị hành hạ bởi những câu hỏi liên tục của giáo viên Sinh học trong lớp.
Cô đã tìm được một người bạn tốt để cùng nhau đi tập thể dục giữa giờ và ăn cơm – bạn cùng bàn của cô, Hà Miểu. Hà Miểu và cô là hai học sinh duy nhất trong lớp 3 là học sinh học tạm. Do hộ khẩu ở thành phố này nên Hà Miểu, có điểm thi vào cấp 3 chỉ 690 điểm, đã bị bố mẹ ép vào trường THPT Thực nghiệm bằng cách trả một khoản phí chuyển trường đắt đỏ. Còn bản thân cô ta là một cô gái nhà giàu ham chơi không thích học hành, dường như không hề vui vẻ khi bị bố mẹ sắp đặt vào ngôi trường này.
Hà Miểu thích nghịch ngợm những lọ lọ chai chai trong ngăn bàn của mình trong giờ học, thích sơn móng tay hoặc chuốt mascara trong giờ tự học, còn thích kéo vài đứa bạn cùng phòng tán gẫu về chuyện trường lớp đến tận nửa đêm sau khi tắt đèn ký túc xá… Lâm Nhứ không cho rằng những hành động của Hà Miểu là buông xuôi, mỗi người có cách sống của riêng mình, họ không cùng một kiểu người mà thôi.
Nhưng không hiểu sao, Hà Miểu lại cực kỳ kiên quyết xếp cô vào cùng loại với mình, kiên quyết muốn trở thành người bạn thân thiết nhất, không rời nhau nửa bước.
Hà Miểu rất thích nói với cô câu "chúng ta thế này thế nọ".
"Chúng ta khác với họ, họ đều là những học sinh giỏi đỗ cao, trong lòng họ coi thường những đứa học tạm như chúng ta."
Đến nỗi khi Hà Miểu phát hiện ra rằng người bạn cùng bàn cùng loại với mình thậm chí còn làm bài tập cả trong giờ nghỉ, cô ta đã kinh ngạc la lên: "Cậu chăm học như vậy, sao lúc thi vào cấp 3 không đỗ vào đây mà lại phải trả tiền học tạm?"
Lòng tự trọng và sự kiêu hãnh khiến Lâm Nhứ cảm thấy khó chịu, ai là "chúng ta" với cậu chứ?
Nhưng cô lại cần một người bạn.
Dù nhìn từ góc độ nào, Hà Miểu cũng là người phù hợp nhất. Có lẽ là vì trong lớp chỉ có Hà Miểu và cô là học sinh chuyển trường, có lẽ là vì Hà Miểu vừa gặp cô đã nhiệt tình chia đồ ăn thức uống mình mang theo cho cô, hoặc có lẽ là vì Hà Miểu sẽ chủ động gọi cô cùng đi vệ sinh, sẽ thân thiết khoác tay cô khi đi ăn trưa ở căng tin và không ngừng ríu rít bên tai cô.
Hơn nữa, người chủ động làm bạn với cô lại là bạn cùng bàn và cùng phòng. Nếu một ngày nào đó cô từ chối hoặc xa lánh Hà Miểu, không còn làm những việc lớn nhỏ cùng cô nữa thì ngày ngày sống chung như vậy, chẳng phải sẽ rất khó xử sao?
Khi bị Hà Miểu khoác tay đi tập thể dục giữa giờ, ánh mắt cô lướt qua những cô gái trong lớp đang tụm năm tụm ba cười nói vui vẻ, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi cảm khái.
Ai dám nói ai và ai là "bạn tốt" thực sự hợp nhau?
Mọi người chỉ là cùng nhau đi đường mà thôi.
Dù sao cô cũng đến đây để học, việc kết bạn thì tùy duyên là được.
"Này, Nhứ Nhứ, cậu nói trước đây cậu học cấp 2 ở huyện F? Vậy trước đây cậu có quen Diệp Phong không?"
Trong thời gian rảnh giữa giờ tập thể dục, Hà Miểu vừa cố gắng nhìn về phía đội hình lớp 1, vừa lơ đãng hỏi cô.
"Ừ, quen. Hồi đó cậu ấy học lớp bên cạnh."
"Hồi cấp 2 cậu ấy đã nổi tiếng rồi đúng không?"
Hà Miểu chớp mắt: "Lúc mới khai giảng, tớ nghe nói nam sinh đứng thứ hai lớp 1 đẹp trai lắm, tớ không tin, nghĩ mấy đứa mọt sách thì đẹp trai được đến đâu? Nhưng có hôm tình cờ nhìn thấy, tớ thực sự ngạc nhiên, cậu ấy đẹp trai thật, mấy đứa học sinh thể thao trong khối cũng không bằng. Cậu nói xem, đẹp trai thế mà còn học giỏi, ông trời đúng là không công bằng nhỉ?"
Đúng vậy, ông trời vốn dĩ không công bằng.
Hà Miểu tò mò hỏi: "Cậu ấy có thích ai không?"
"Không có đâu."
"Tốt quá."
Hà Miểu nhìn chằm chằm vào cô: "Vậy cậu có thích cậu ấy không?"
Tim Lâm Nhứ đột nhiên thắt lại: "Không… không thích."
Cô hơi lo lắng, lại bổ sung thêm: "Cậu ấy không phải gu của tớ."
"Vậy cậu theo đuổi cậu ấy giúp tớ, được không?"
"Hả?"
Cô suýt bị nghẹn vì nước bọt của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!