Chương 6: Tại sao cậu không để ý đến tớ

Đáng tiếc, đời không như là mơ. Có nhiều chuyện dù đã cố gắng hết sức cũng chưa chắc đã đạt được kết quả như ý.

Suốt cả kỳ nghỉ hè sau kỳ thi lên cấp 3, Lâm Nhứ không gặp lại Diệp Phong lần nào.

Cô cảm thấy ông trời đang chơi một trò đùa thật lớn với mình và chỉ nhắm vào một mình cô. Dường như ông trời chẳng bao giờ trêu đùa Diệp Phong. Anh chàng đó cứ như là con cưng được trời xanh chọn lựa

- sinh ra đã định sẵn để nhận lấy vinh quang và sự yêu chiều.

Không ngoài dự đoán, Diệp Phong giành vị trí thủ khoa toàn huyện trong kỳ thi chuyển cấp và thuận lợi được nhận vào trường Thực nghiệm Thành phố. Cô lại thi trượt, tổng điểm đạt 742, xếp hạng 66 toàn huyện.

"Chẳng phải Tiểu Nhứ nhà anh chị lúc nào cũng đứng thứ hai cả khối ở trường sao? Sao điểm thi chuyển cấp lại không bằng con gái nhà tôi thế?"

"Lần này con trai tôi thi vượt sức, bình thường chưa bao giờ lọt vào top hai mươi của khối. Vậy mà kỳ thi trung học được 749 điểm, nó mừng đến phát điên luôn. Hình như Tiểu Nhứ nhà anh chị cũng được hơn 740 điểm đúng không? Con bé định vào trường THPT số 1 hay THPT số 2 vậy? Biết đâu lại thành bạn với con trai tôi đấy!"

Mẹ cười gượng gạo, giải thích với hàng xóm và đồng nghiệp: "Tiểu Nhứ nhà chúng tôi lúc thi môn lý hóa thì cơ thể hơi khó chịu nên mới thành như vậy."

Nhưng những cô chú ngày thường vốn hay nịnh nọt giờ đây lại mang vẻ mặt cười nhạo và khinh thường, như đang nói: "Thi thế nào chả là thế? Chẳng phải cũng do con gái nhà cô tự thi ra sao?"

Chẳng ai thèm nghe cô giải thích.

Khi lớp vỏ hào nhoáng bị lột xuống cùng máu thịt, để lộ bản chất không còn gì che đậy, cô phải hứng chịu ngàn lời chỉ trích.

Xem đi, quả nhiên cô không ổn.

Có khoảnh khắc nào đó cô rơi vào trạng thái mơ hồ. Ngày thứ hai của kỳ thi, cô bị phân ngẫu nhiên vào chỗ ngồi ngay đối diện luồng gió lạnh từ máy điều hòa. Dù đã uống thuốc, cô vẫn không tránh được cơn đau do kỳ kinh đến sớm. Đau đến mức suýt ngất, cô xin đổi chỗ nhưng bị giám thị lạnh lùng từ chối với ánh mắt khinh miệt.

Những yếu tố xui xẻo này và chính bản thân cô, rốt cuộc cái nào mới là hung thủ g**t ch*t thành tích thi cử của cô?

Tổng điểm 834 của Diệp Phong tựa như chiếc gương chiếu yêu cậu giơ cao trong tay, sáng đến chói mắt, khiến cô không còn nơi nào để trốn.

Tuần trước mẹ kéo cô đi tham quan mấy lớp học phụ đạo để chuẩn bị cho chương trình phổ thông. Trên danh sách đăng ký của trung tâm nổi tiếng nhất, cô nhìn thấy hai chữ "Diệp Phong" viết bay bổng, mạnh mẽ. Suýt nữa, suýt nữa thôi cô đã điền tên mình vào, nhưng sau khi ngẩn người một lúc, cô cắn môi, kéo tay áo mẹ và nói: Thôi, đổi chỗ khác đi.

"Nổi tiếng chưa chắc đã dạy tốt, chúng ta đổi chỗ khác đi."

Muốn gặp cậu nhưng lại không biết phải đối mặt với cậu thế nào.

Có lẽ sau này chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau nữa.

Cậu xem, tớ đã cố gắng lâu như vậy nhưng vẫn không đủ tư cách để đến cùng một nơi với cậu.

Giọng mẹ vẫn cứng rắn và lạnh lùng như thường lệ: "Rốt cuộc có muốn đi hay không, tự con nói."

Nếu nói việc thi trượt kỳ thi chuyển cấp là một trò đùa của ông trời với Lâm Nhứ, thì chính sách hạ điểm chuẩn để tuyển thêm học sinh diện học tạm của trường Thực nghiệm Thành phố có lẽ là một trò đùa tinh quái khác của ông trời, kèm theo nụ cười giễu cợt.

"Cô để nó nói?"

Bố ngồi một bên cười lạnh: "Một đứa trẻ thì biết gì? Tôi bảo không đi là không đi, cô lấy đâu ra tiền nộp phí học tạm? Với lại, học ở đâu mà chả là học, với số điểm thấp lè tè này mà vào trường Thực nghiệm Thành phố, đi chỉ tổ xấu mặt!"

"Câm miệng đi! Anh bớt đi cá cược vài lần, chẳng phải tiền gì cũng có sao?"

Mẹ chỉ thẳng vào mặt bố, mắng té tát rồi quay sang nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo: "Trong lòng con có muốn đi hay không, con không biết à?"

Lâm Nhứ rưng rưng nước mắt, lắc đầu: "Con không biết."

Mẹ nói: "Thôi được, tôi quyết định rồi, đi học tạm ở trường Thực nghiệm Thành phố, tôi bỏ tiền."

"Được, cô bỏ tiền, tôi không xen vào." Bố tức đến đỏ mắt.

"Không cần anh xen vào!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!