Sau kỳ thi lần đó, Diệp Phong thường xuyên đến lớp 10 tìm Lâm Nhứ, mượn vở ghi chép tiếng Anh hoặc bài văn viết trong giờ văn của cô, tiện thể hỏi cô xem bài cuối cùng của bài kiểm tra toán trong giờ hôm qua cô có làm được không, bài kiểm tra nhỏ môn địa lý hôm nay sai mấy câu, v.v…
Lâm Nhứ cảm thấy, Diệp Phong khao khát hiểu rõ tình hình học tập của cô như vậy, là vì cậu đã có chút hiểu lầm nào đó về năng lực của cô. Dường như cậu nhầm tưởng cô là đối thủ cạnh tranh của mình, xem cô như một con thú dữ đang hừng hực muốn cướp lấy vị trí số một của cậu.
Thực ra cô nào có bản lĩnh đó. Cô nỗ lực đến thế, mỗi giây mỗi phút đều đanh học, giữ chặt vị trí nhất lớp, chẳng qua là để trở thành một người bạn xứng đáng được ngồi cùng cậu trong kỳ thi mà thôi.
Đáng tiếc, Diệp Phong bị lòng hư vinh che mờ mắt này, làm sao cậu hiểu được?
Từ Giai Kỳ từng là học sinh đứng đầu đã hai lần thi trượt, rơi khỏi top 10 toàn khối. Giờ đây, Lâm Nhứ dần trở thành học trò cưng mới của các thầy cô, người được khen ngợi nhiều nhất.
Những bạn nam ngồi hàng cuối lớp cũng không còn hỏi "Lâm Nhứ là ai vậy? Thật sự là người lớp mình sao?" nữa. Bạn nam cùng bàn cũng bắt đầu cư xử lịch sự với cô. Các bạn nữ chăm chỉ chủ động rủ cô cùng tập thể dục giữa giờ, ôm tập bài tập đến nhờ cô giải đáp. Những bạn ngồi hàng đầu gần cửa thường xuyên quay lại hét to trong giờ nghỉ: "Lâm Nhứ, Diệp Phong lại đến tìm cậu rồi!"
Diệp Phong lại đến tìm cậu rồi.
Cô sẽ giả vờ bình tĩnh bước ra cửa giữa những ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa tò mò của các bạn nữ trong lớp, ngượng ngùng bị Diệp Phong đuổi theo hỏi "Cậu không sao chứ, sao mặt đỏ thế?", trong lòng cũng sẽ lặng lẽ nhấm nháp một viên kẹo mật, ngọt ngào đến nở hoa.
Dù cậu đến tìm cô, luôn không thoát khỏi việc nói chuyện học hành. Nhưng chờ thêm một thời gian nữa, đợi họ quen thuộc hơn, đợi cô trở nên xuất sắc hơn, có lẽ họ sẽ bắt đầu nói về những chuyện khác.
Cô lén cắt đi kiểu tóc mái bằng đang thịnh hành nhất lúc bấy giờ, học cách thoa kem chống nắng và son môi, không còn từ chối mặc chiếc váy cổ búp bê mà mẹ mua cho.
Trong lòng cô thầm hỏi cậu: Những thay đổi này, Diệp Phong, cậu có từng để ý không?
Lâm Nhứ cảm thấy, thành tích nhất lớp đã trở thành lớp da đẹp đẽ che phủ cô, bao bọc chặt chẽ sự vụng về, nhút nhát và bất an của cô, giấu đi thật sâu.
Chỉ cần cô giữ chặt lớp da này, chỉ cần cô ôm chặt nó, sẽ không bị ai nhìn thấu, không bị người khác xem thường nữa.
Càng ngày số lần cô đứng nhất lớp càng nhiều hơn, số lần bố mẹ cãi nhau cũng trở nên càng ngày càng ít dần. Mỗi khi bố say xỉn định nổi cơn điên, mẹ sẽ mắng một câu "Ông im đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc học của Tiểu Nhứ", vậy mà bố thật sự im lặng, vừa lẩm bẩm "Con gái tôi giỏi giang rồi" vừa ngoan ngoãn leo lên giường ngủ.
Mẹ cũng rất hiếm khi nói câu "Còn không phải đều là vì con" với cô nữa.
Ngay cả những chú thím từng lạnh nhạt, miệng đầy lời châm chọc, giờ cũng đẩy con cái họ đến bên cô, cười tươi nói: "Mau đi hỏi Tiểu Nhứ, xem người ta học thế nào mà giỏi vậy."
Ngay cả tình yêu của bố mẹ cũng không phải vô điều kiện, huống chi là người khác.
Cô nhìn nụ cười hiếm hoi của mẹ, đôi khi cảm thấy mình rất may mắn, đôi khi thấy mình thật đáng thương.
Lấy lòng.
Dù những sự thân thiện và gần gũi ùa đến này là tự nhiên sinh ra khi cô trở nên xuất sắc hơn, cô vẫn cảm thấy chúng chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước, là thứ cô không thể nắm giữ.
Vậy Diệp Phong thì sao?
Cô luôn cố gắng đóng vai một người không giống mình — một người bạn xứng đáng với cậu. Nếu một ngày lớp da đẹp đẽ này bị lột bỏ, để lộ con người thật tr*n tr** của cô, đến lúc đó, cậu còn để ý đến cô sao?
Thích một người, là chuyện phức tạp và khó khăn đến vậy.
Nhưng cô lại không muốn buông tay.
Hóa ra, thích một người có thể khiến con người trở nên tham lam như thế.
Năm lớp 9 nhanh chóng đến.
Điểm số và thứ hạng của mỗi kỳ thi lớn nhỏ, cùng với tần suất và số lần Diệp Phong đến tìm cô, trở thành sợi dây điều khiển cảm xúc của cô. Dù cả ngày vùi đầu vào bài tập và đề thi như một con rối vô tri vô giác, nhưng vẫn có người và việc có thể thao túng cô.
Gần đây, điều khiến cô căng thẳng nhất là Trung học Thực Nghiệm thành phố mở rộng chính sách tuyển sinh cho các huyện lân cận, cho phép học sinh đạt trên 800 điểm trong kỳ thi trung học cơ sở ở mỗi huyện được vào học tại trường.
Trung học Thực Nghiệm, cái nôi nuôi dưỡng tài năng xuất sắc, không như trường cấp ba số 1 hay số 2 ở huyện, mấy chục năm mới có một học sinh đỗ Bắc Đại.
Học sinh giỏi nào ở huyện nhỏ lại không muốn đến Trung học Thực Nghiệm thành phố với nguồn tài nguyên giảng dạy vượt trội chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!