Chương 4: Phép màu khiến cô vui vẻ

Lâm Nhứ không biết mình đã vượt qua nửa học kỳ này như thế nào. Cô chỉ biết, cô đã dùng cách ngốc nghếch nhất để cố gắng học tập.

Vào giờ thể dục giữa tiết khi mọi người tự do hoạt động, cô sẽ thoải mái đứng một mình ở hàng cuối của đội hình lớp học thuộc từ vựng tiếng Anh. Dù những người xung quanh thấy "hành vi kỳ quặc" này của cô và chỉ trỏ bàn tán, cô bỗng nhiên không còn để tâm nữa.

Thậm chí, khi cậu bạn cùng bàn cố ý ném cho cô tờ đề thi rách góc, cô điềm nhiên nhận lấy, mỉm cười với cậu ta, rồi cầm bút tiếp tục vùi đầu vào bài kiểm tra.

Không biết vì sao, cô không còn dễ buồn bã như trước nữa.

Có lẽ vì cô được thầy giáo toán gọi lên bảng làm một bài toán khó bất ngờ thay cô giải được một cách suôn sẻ. Trong lời khen của thầy và tiếng xuýt xoa của các bạn, tiếng nhạc giờ ra chơi bên ngoài cửa sổ bất chợt vang lên.

Là bài "Lư Châu Nguyệt" của Hứa Tung. Bài hát mà phát thanh viên đài phát thanh trường Diệp Phong thích nhất.

Có lẽ là lúc một cậu bạn trong lớp hét lên "Anh Diệp của tớ đỉnh thật đấy" thì nhạc đột nhiên dừng lại. Cậu nhóc hậu đậu trong phòng phát thanh vô tình nói lời xin lỗi không đầu không đuôi qua loa với thầy cô và các bạn đang học, rồi vô ý chạm vào nút phát, tiếng nhạc lại vang lên. Trong lúc cậu ta hoảng loạn tắt nút lại nhấn liên tục mấy lần mà vẫn không tắt được.

Cô cùng các bạn trong lớp bật cười.

Lư Châu Nguyệt vừa vặn rơi đúng vào trái tim cô.

Lần tiếp theo gặp Diệp Phong là vào kỳ thi giữa kỳ học kỳ một năm lớp tám. Với thành tích đứng nhất lớp, nhì toàn khối ở kỳ thi cuối kỳ trước, cô ngồi ở ghế phía sau cậu.

Dù cô chắc chắn cậu đã biết thành tích cuối kỳ trước của cô từ lâu, cô vẫn thầm tò mò, không ngừng đoán xem cậu sẽ nói gì khi gặp cô.

Cô ngồi ngay ngắn trước bàn học, giả vờ chăm chú lật sách ngữ văn xem phần dịch thơ cổ, nhưng trái tim đã sớm bay ra cửa, rạo rực chờ đợi cậu xuất hiện.

Cuối cùng, khóe mắt cô thoáng thấy bóng dáng cậu bước vào từ ngoài cửa. Cô vô thức cúi đầu thấp hơn, cố gắng trấn tĩnh để kìm lại nhịp tim hơi rối loạn.

"Đúng là giấu tài, bạn Lâm."

Diệp Phong bước đến chỗ ngồi, ném cặp đeo vai vào ngăn bàn, vừa ngồi xuống đã quay đầu hỏi cô: "Thế nào, cảm giác đứng nhất lớp có sướng không?"

Cô bật cười, học theo dáng vẻ của cậu, hơi ngẩng đầu lên, tự tin nói: "Vô cùng sung sướng."

Diệp Phong bĩu môi, vỗ vỗ vào lưng ghế của mình, nhướn mày bảo: "Thế là đủ hài lòng rồi à? Ngồi chỗ tớ còn sướng hơn."

Lâm Nhứ cười đáp lại: "Vậy tớ sẽ cố gắng thêm, tranh thủ lần sau được trải nghiệm."

Có lẽ do tối qua thức khuya ôn tập đến tận sáng nên khi thi môn ngữ văn đầu tiên, Lâm Nhứ cảm thấy cả người mình mông lung mơ hồ.

Cô vừa viết vừa ngáp, mắt liên tục rưng rưng nước, cố gắng tự nhủ rằng chỉ cần làm xong môn ngữ văn là sẽ lập tức gục xuống bàn ngủ một lát.

Hai tiếng làm bài cuối cùng cũng trôi qua, chuông reo, giáo viên coi thi thông báo dừng bút và thu bài.

Thầy giáo lớn tiếng nói: "Học sinh ngồi ghế đầu mỗi hàng thu phiếu trả lời! Học sinh ghế thứ hai thu bài thi!"

Khi Diệp Phong đứng dậy thu phiếu trả lời của cô, bài văn của cô vẫn còn thiếu nửa câu chưa kịp viết xong. Cô vội vàng đưa phiếu trả lời cho Diệp Phong, rồi nhanh như chớp cầm bút viết nốt phần kết cho bài văn.

Sau khi đặt bút xuống, bạn học phía sau chọc chọc lưng cô gọi cô thu bài. Cô vội vàng cầm bài kiểm tra của mình đứng dậy, quay lại thu bài của các bạn ở hàng sau.

Cuối cùng cũng thu xong, cô bước lên bục giảng nộp cho giáo viên. Lúc đó, cô để ý thấy Diệp Phong vừa thu xong phiếu trả lời đang đứng ở cửa, phấn chấn trò chuyện với một cậu bạn lớp khác.

Sao lúc nào cậu cũng tràn đầy sức sống vậy nhỉ? Như thể chẳng bao giờ cảm thấy mệt mỏi.

Chỉ ngủ được ba bốn tiếng, mắt Lâm Nhứ cứ díu lại, quả thực buồn ngủ không chịu nổi. Cô nheo mắt trở về chỗ ngồi, vừa gục xuống bàn chưa được bao lâu thì đột nhiên nghe thấy Diệp Phong gọi to tên mình.

"Lâm Nhứ!"

Cô ngơ ngác ngẩng đầu, thấy Diệp Phong đang nhìn mình với vẻ mặt dở khóc dở cười, tay cầm một tờ giấy trả lời môn ngữ văn.

Cô giật mình nhận ra, hình như vừa rồi mình quên thu bài của Diệp Phong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!