Lộc Minh từng có lúc tin rằng mình sẽ không thích bất kỳ ai.
Dù từ nhỏ cậu đã ở bên Hạ Mạt, nhưng giữa họ chỉ là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, chẳng ai đặt quá nhiều chân tình.
Cậu luôn hiểu rõ, Hạ Mạt nói thích cậu, ngày ngày quấn lấy cậu, chỉ vì h*m m**n khoe khoang và lòng hư vinh của một người kiêu ngạo. Còn cậu chấp nhận để cô ấy quấn lấy, cũng chỉ vì tâm lý tương tự.
Cậu không vì Hạ Mạt mà từ bỏ hay thay đổi bất cứ điều gì. Chính xác hơn, cậu không vì bất kỳ ai mà từ bỏ hay thay đổi.
Vậy nên khi Hạ Mạt đe dọa sẽ không để ý cậu nữa nếu cậu học Xã hội, cậu rất bình tĩnh đáp, tùy cậu.
Hạ Mạt nói, lúc cậu thốt ra ba chữ "tùy cậu" ấy, trông cậu như một cỗ máy vô cảm.
Người từng nói cậu giống cỗ máy trước mặt cậu còn có Diệp Phong.
Một năm trước, trong kỳ thi Olympic Toán học sinh trung học toàn thành phố, vì lòng riêng, cậu nói dối rằng mặt sau đề thi không có bài, lừa một nam sinh cùng phòng thi.
Khi Diệp Phong biết chuyện, lập tức đấm cậu một cú, cậu không đánh trả. Khi Diệp Phong định lao lên đánh tiếp, các bạn xung quanh giữ họ lại.
Trước khi bị kéo đi, Diệp Phong nhếch môi, ánh mắt đầy thù địch, nói: Lộc Minh, cậu chính là cỗ máy không có cảm xúc.
Sau đó, cậu giành được 10 điểm cộng, tổng điểm thi trung học đứng đầu toàn thành phố. Rồi sau đó, cậu biết người đứng thứ hai là Diệp Phong, người có điểm gốc cao hơn cậu 7 điểm.
7 điểm ấy làm mắt cậu nhức nhối, cũng đâm vào tim cậu.
Sau khi vào lớp Mười, họ được phân vào cùng lớp. Lộc Minh quen với việc Diệp Phong phớt lờ cậu, coi cậu như vô hình trong lớp.
Không sao, cậu nghĩ, dù sao cậu đã có được thứ mình muốn.
Dù sao cậu mãi mãi sẽ không thừa nhận, cậu thực sự ghen tị với Diệp Phong đến mức nào.
Ghen tị với sự tự tin bẩm sinh của Diệp Phong.
Ghen tị với sự vô tư, khả năng bộc lộ cảm xúc của Diệp Phong.
Trong lòng Lộc Minh, Diệp Phong không có tư cách đạo đức đứng trên cao để chỉ trích người khác.
Vì không phải ai cũng được như cậu ta.
Không phải ai cũng sống tự do, thoải mái như cậu ta.
"Trường THPT số Mười Hai đã thông báo sẽ hỗ trợ học phí cho học sinh top mười toàn thành phố. Nhưng trường Thực nghiệm chỉ đồng ý cấp học bổng cho người đứng đầu. Nếu thi lên cấp 3 không đứng đầu thành phố, mày phải vào trường THPT số Mười Hai học."
Lộc Minh không quên mệnh lệnh bố cậu đưa ra trước kỳ thi chuyển cấp.
Cậu không có quyền lựa chọn, chẳng có gì cả.
Trong ký ức, tuổi thơ của cậu luôn đầy những trận cãi vã của bố mẹ. Khi ấy, cậu trốn trong phòng vẽ tranh, vẽ mẹ với gương mặt khắc nghiệt, vẽ trên đầu bố một ngọn lửa.
Sau đó, người mẹ khắc nghiệt kéo vali rời đi, ngọn lửa trên đầu bố cậu cháy dữ dội hơn.
Hầu như chẳng ai thấy được bộ mặt thật của bố cậu. Bề ngoài viên cảnh sát Lộc đắc ý kiêu ngạo, nhưng sau lưng là một con bạc nợ ngập đầu.
Cậu từng bị bạn cùng lớp bắt nạt vì không mua nổi vài thứ. Sau đó, cậu đến một thành phố khác học cấp hai, quyết tâm giấu kín bản thân nghèo khó thật sự.
Cậu vẫn túng thiếu, nhưng giả vờ sống thong dong thể diện. Cậu vẫn bất an, nhưng vờ như nắm chắc phần thắng, như thể mọi việc đều nằm trong tay.
Cậu học điên cuồng, cố dựa vào chính mình để thay đổi số phận và cuộc đời tương lai.
Số phận không cho cậu quyền chọn, cậu tự đẩy mình vào đường cùng, liều một trận sống mái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!