Chương 31: Ngoại truyện Diệp Phong: Khi tiếc nuối đã trở thành nuối tiếc

Cô là người viết chữ đẹp nhất trong tất cả những người cậu từng gặp.

Đó là ấn tượng đầu tiên của Diệp Phong về Lâm Nhứ.

Trong tiết tự học, khi cậu chép lại bài văn mẫu xuất sắc trước mặt, ánh mắt luôn vô tình hay cố ý lướt qua ô tên ở góc trái tờ giấy.

Lâm Nhứ.

Lớp 7 (10).

Lớp 10 có một cô gái viết văn hay thế, chữ lại đẹp thế này sao? Cậu chưa từng biết.

Cô là kiểu con gái thế nào nhỉ?

Cậu nhớ Lâm Đại Ngọc từng nói gì đó về "liễu nhứ nhân phong khởi", là Lâm Đại Ngọc nói, chắc cậu không nhớ sai. Vậy nên khi thấy cái tên "Lâm Nhứ", phản ứng đầu tiên của cậu là nghĩ, chắc chắn cô giống Lâm Đại Ngọc.

Xinh đẹp, tài hoa, yếu đuối, nhưng có chút cá tính... chỉ là trực giác, trực giác mách bảo, cô chắc chắn không giống những cô gái cậu từng quen.

Làm sao giống được?

Cậu cũng từng xem bài văn của Diệp Tiêu, được thầy cô khen như thần, nhưng với cậu thì cũng chỉ bình thường. Toàn theo khuôn mẫu, mỗi kỳ thi là một lần đổi súp không đổi thuốc, như sao chép dán vào. Chữ viết cũng thường, như in ra từ máy, ngay ngắn thật, nhưng không có nét đặc sắc.

Càng so sánh, cậu càng cảm thấy mình phát hiện ra báu vật. Bài văn của cô gái này, từ nét chữ đến nội dung đều rất "cá tính", rất hợp "gu" thẩm mỹ của cậu.

Quả nhiên cao thủ ở dân gian, giờ cao thủ đều khiêm tốn thế sao? Cậu chép đến đau cả tay, nhưng tâm trạng lại rất tốt, vui vẻ ngâm nga hát.

Tan học về nhà, cậu định mang bài văn này cho Diệp Tiêu xem, dập tắt cái vẻ kiêu ngạo và tự mãn không biết từ đâu ra của cô ấy.

Diệp Phong không ngờ, chỉ trong lúc chơi game sau giờ học, cậu đã gặp được "cao thủ" khiến cậu bận tâm, ngưỡng mộ cả ngày.

Lần đầu gặp cô, Diệp Phong chỉ nghĩ, cô ấy trông thật nhỏ bé.

Nhỏ nhắn, tóc mái và đuôi ngựa bù xù như thú con. Gương mặt phấn hồng như búp bê, mắt to, đồng tử đen láy, nhưng khi nhìn cậu, ánh mắt luôn né tránh, có chút rụt rè.

Xinh thật, cũng yếu đuối thật, cậu nghĩ. Nhưng cô rụt rè gì chứ? Cậu đáng sợ sao? Một người tính tình tốt như cậu mà cũng khiến người ta cảm thấy xa cách à? Không thể nào.

Cậu đoán có lẽ cô không giỏi giao tiếp với người lạ nên căng thẳng. Không sao, cậu giỏi mà. Một lần lạ, hai lần quen, nói chuyện một lúc là thân.

Cậu chủ động tìm đề tài, hỏi cô: Tên cậu có nguồn gốc gì không?

Cô ngẩn ra rồi lắc đầu nói: Không có, gia đình đặt bừa.

Sao mà bừa được? Cậu phản bác: Tớ có bằng chứng, Lâm Đại Ngọc từng nói một câu, "Liễu nhứ nhân phong khởi", đó là nguồn gốc tên cậu.

Cô lại ngẩn ra rồi bất chợt cười, cười không ngừng, đến mức suýt chảy cả nước mắt.

Diệp Phong không hiểu có gì đáng cười, ngơ ngác nhìn cô.

Cô cười thoải mái rồi giải thích: "Lâm Đại Ngọc có ngâm thơ về tơ liễu. Nhưng câu đó không phải Lâm Đại Ngọc nói, là Tạ Đạo Uẩn nói. Mà câu đó cũng không phải ngâm về tơ liễu, là về tuyết."

Cậu ngây ra, gãi đầu, hơi ngượng rồi cũng cười theo.

"Thế à."

Cậu thành thật khen: "Tớ chả biết gì về môn Văn, sao cậu giỏi thế."

Cậu thấy mặt cô đỏ bừng, xấu hổ lắc đầu nói không có.

Aao mà thú vị thế. Cô càng xấu hổ, cậu càng muốn khen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!