Thành tích các kỳ thi thử lên xuống như tàu lượn siêu tốc, lúc thì bay lên mây, lúc lại rơi xuống vực.
Khiến người ta càng lúc càng nghi ngờ mình đang ở đâu, và rốt cuộc mình là ai.
Chỉ có thể máy móc ép mình thi, đối chiếu đáp án, tính điểm, sửa sai, rồi tiếp tục thi, đối chiếu đáp án, tính điểm… Những dấu X đỏ như hàm răng nanh vuốt của dã thú, nuốt chửng chút tự tin còn sót lại, chỉ để lại những tiếng thở dài bất lực.
Kỳ thi thử lần một, Lâm Nhứ vẫn đứng thứ hai toàn khối, nhưng kỳ thi thứ hai chỉ được thứ năm, kỳ thi thứ ba tụt xuống thứ tám.
Gần đây cô rất thích trốn tiết tự học buổi tối.
Cô lén trèo lên sân thượng tầng cao nhất, ngắm bản tin trường trên màn hình lớn treo ở đỉnh tòa nhà Tự nhiê . Thỉnh thoảng, ánh mắt cô dừng lại ở ba khung cửa sổ ngay dưới màn hình, nhìn rất lâu, rất lâu.
Cửa sổ lớp 12 (1).
Cô tin mình đã không còn thích cậu, nhưng khi rơi xuống vực, cô vẫn cần bám víu vào điều gì, nghĩ về điều gì, như thể chỉ có thế mới ép được mình leo lên.
Không biết từ bao giờ, cậu đã đi trước cô, bỏ cô ngày càng xa.
Không biết từ bao giờ, cậu đã trở thành niềm tin của cô.
Đêm hè ve kêu, gió nhẹ lướt qua ánh trăng như nước.
Cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau.
"Không khóc à?"
Lộc Minh bước tới, nghiêng người, tựa vào lan can bên phải cô.
Cô cười, lườm cậu ấy một cái.
Cô hỏi: "Sao cậu lại tới?"
"Giống cậu, trốn tiết tự học thôi."
Cậu ấy trả lời hờ hững, nhưng ánh mắt theo tầm nhìn của cô, dừng lại ở ba khung cửa sổ sáng ánh ngay dưới màn hình lớn đối diện.
"Hỏi cậu cái này nhé?"
Lộc Minh nghiêng đầu nhìn cô, mắt sáng rực: "Sao lại thích Diệp Phong?"
Cô ngẩn ra, môi mấp máy, rồi nghe cậu ấy bổ sung: "Đừng bảo vì cậu ta đẹp trai lại học giỏi."
Cô cười nhạt, hỏi ngược: "Chứ không thì vì gì?"
Lộc Minh nhìn thẳng vào mắt cô, khóe môi nở nụ cười đầy ẩn ý, khiến cô hoảng loạn né tránh ánh mắt.
"Cậu ấy và tôi là hai kiểu người hoàn toàn trái ngược, nhưng đôi khi, tôi lại thấy chúng tôi giống nhau."
Cô nghĩ ngợi hồi lâu, chậm rãi nói: "Cậu ấy như một tấm gương đặc biệt, nhìn thấy cậu ấy, tôi thấy được một phiên bản khác biệt của chính mình.
"Cậu hiểu không?"
"Ừ."
Lộc Minh đáp mơ hồ, rồi thêm một câu: "Tôi cũng thế."
Cô dè dặt thăm dò: "Cậu nói… Hạ Mạt à?"
Lộc Minh sững người, bật cười khẩy, không nói nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!