Sau khi rời phòng y tế, Lâm Nhứ không quay lại sân mà về ký túc. Cửu Mai đang nằm sấp trên giường đọc tạp chí tiểu thuyết giấu kỹ, nhờ uống thuốc giảm đau, sắc mặt đã khá hơn.
"Cậu sao thế? Ngã à?"
Cửu Mai thấy Lâm Nhứ khập khiễng bước vào, nhíu mày hỏi.
"Ừ, vừa nãy chạy bộ không cẩn thận ngã một cái."
Cửu Mai hỏi: "Chạy bộ? Cậu chạy gì? Không phải cậu chạy 3000 mét thay tớ chứ?"
Lâm Nhứ không đáp, chỉ khẽ cười với cô ấy.
"Trần Thanh Thanh bảo sẽ chạy thay tớ, sao lại thành cậu?"
Cửu Mai ngạc nhiên.
"Chân cô ấy trẹo, không chạy được, lớp mình cũng chẳng ai chạy nổi nên tớ lên."
Lâm Nhứ chỉ thấy toàn thân mệt mỏi, giọng nói yếu ớt.
"Không sao."
Lâm Nhứ cười: "Tớ lên giường nằm chút, mệt quá."
Cửu Mai ngẩn ra một lúc, gật đầu.
Lâm Nhứ nằm nghiêng trên giường, hình ảnh Diệp Phong vừa bôi thuốc cho cô cứ lặp đi lặp lại trong đầu, mắt lại cay xè.
Giọng Cửu Mai kịp thời vang lên, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ: "Này, tớ bảo, Lạc Nhất Xuyên đúng là đồ thần kinh.
Cậu ta mang thuốc đến cho tớ, đi khập khiễng, tớ chỉ hỏi một câu sao cậu ta bị thọt, thế mà chẳng hiểu sao cậu ta mắng tớ một trận. Cậu ta mắng tớ ngu, bảo đầu óc tớ kém, tớ bèn cãi lại, ừ đúng rồi, làm gì có ai đầu óc tốt bằng nữ thần của cậu. Kết quả cậu ta bỗng im bặt, mặt lạnh tanh, chẳng hiểu sao. Ở đó với cậu ta làm tớ bực mình, nghĩ tình trạng này chắc chắn không chạy nổi nên xin phép ủy viên thể dục về ký túc."
Lâm Nhứ khẽ cười, giọng nhẹ nhàng: "Để xem cậu ta chịu được bao lâu."
Để xem cậu ta chịu được bao lâu mà không tỏ tình với cậu.
"Gì cơ?"
Cửu Mai không hiểu ý cô.
Lâm Nhứ úp mở: "Không có gì, cậu sẽ sớm biết thôi."
Không lâu sau đại hội thể thao, giải bóng rổ học kỳ một lớp Mười Hai được đưa vào lịch trình.
Khi ủy viên thể dục cầm bảng lịch thi đấu vào cửa lớp, trong lớp chỉ lác đác vài người.
Đối thủ vòng sơ loại lần này của lớp 16 là lớp 2.
Một nam sinh ngồi gần cửa than thở: "Lại là lớp 2 à? Học kỳ trước lớp mình bị lớp 2 đánh tơi bời rồi."
"Bị đánh thì làm sao?"
Đầu gấu lớp là Triệu Tử Cường khoanh tay tựa cửa: "Nhìn lớp mình xem, cả thảy sáu thằng rưỡi, thôi bỏ cuộc luôn cho rồi."
"Sáu thằng rưỡi? Ý gì?"
"Một thằng chân tật, tính nửa người là cùng."
Triệu Tử Cường nhếch môi cười khinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!