Không lâu sau khi khai giảng lớp Mười Hai, trường Thực Nghiệm tổ chức đại hội thể thao mùa thu.
Sau cơn mưa thu, gió mát ẩm ướt cuốn theo lá vàng khô lướt qua cả khuôn viên trường. Băng rôn đỏ treo cao trên khán đài bị gió thổi phấp phới, kêu phần phật theo tiếng gió.
Khi Lâm Nhứ và Cửu Mai ôm đệm và cốc nước đến sân thể thao, trên sân và khán đài vẫn còn thưa người. Họ tìm vị trí của lớp 16 theo bảng tên, chọn hai chỗ ngồi xuống.
Cửu Mai mang theo một đống đồ ăn vặt từ tiệm tạp hóa nhà mình, khí thế như học sinh tiểu học chuẩn bị tiệc năm mới. Cô ấy đưa Lâm Nhứ một túi khoai tây chiên, rồi lấy từ túi nhựa một chai nước khoáng lạnh, ngửa đầu uống "ừng ực" mấy ngụm.
"Sao sáng sớm cậu đã uống nước đá?"
Lâm Nhứ nhíu mày: "Đừng uống nữa, mình có nước thường đây. Lát nữa cậu còn chạy 3000 mét, đừng để đau bụng."
"Không sao, cơ thể mình khỏe lắm." Cửu Mai nhướng mày, bất ngờ ghé sát tai cô, thì thầm: "Mấy hôm nay mình sắp đến ngày, nhưng sáng nay chắc chưa tới đâu."
Lâm Nhứ nghe xong chỉ muốn đánh cô ấy, giật phắt chai nước khoáng trong tay Cửu Mai: "Đừng uống nữa!"
Cửu Mai bất lực nhún vai, đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa của Lâm Nhứ.
Bảy giờ sáng, người trong sân thể thao dần đông lên.
Khi khán đài dần chật kín học sinh, người dẫn chương trình đứng trên bục điều chỉnh micro, tuyên bố lễ khai mạc đại hội thể thao chính thức bắt đầu.
Bảy giờ ba mươi sáng, sau bài phát biểu của hiệu trưởng và đại diện học sinh đội tuyển thể thao, nghi thức diễu hành của các lớp bắt đầu.
Mỗi lớp có đội hình mười sáu người, Lâm Nhứ và Cửu Mai đều không tham gia. Âm nhạc sôi động từ loa vang lên chói tai, người dẫn chương trình cầm micro, đứng trên bục, đầy cảm xúc đọc lời bình cho từng đội hình lớp đi ngang qua.
Khi đội hình lớp 12 (1) đi qua khu vực khán đài của lớp 16, Cửu Mai bất ngờ huých tay Lâm Nhứ, hào hứng: "Này, cậu nhìn kìa, Hạ Mạt lại nhuộm tóc! Màu khác lần trước rồi!"
Lâm Nhứ ngẩn ngơ nhìn sang, thấy Hạ Mạt đứng đầu đội hình cầm bảng tên lớp. Cô ấy mặc áo sơ mi trắng, váy xếp ly hồng phấn, tất dài, dáng cao, chân thẳng. Màu tóc nhạt hơn, ánh lên sắc nâu ấm dưới nắng. Tóc dài gợn sóng được cột cao đuôi ngựa, đung đưa theo bước chân.
Đây mới là hình mẫu con gái cậu thích.
Đây mới là hình mẫu xứng với cậu.
Lâm Nhứ đang thẫn thờ, bỗng liếc thấy Cửu Mai ôm bụng cúi xuống.
Lâm Nhứ giật mình, lo lắng hỏi: "Cậu sao thế? Đau bụng à?"
"Ừ, hình như "bà dì" đến sớm."
Cửu Mai cắn môi, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cửu Mai nhíu mày hỏi: "Lát nữa đến lượt tớ chạy rồi, làm sao đây?"
Lâm Nhứ đứng bật dậy nói: "Cậu ráng chịu chút, tớ đến phòng y tế mua thuốc giảm đau cho cậu."
"Không cần đến phòng y tế, trong cặp tớ có ibuprofen, cậu về lớp lấy giúp tớ, lớp gần hơn."
"Được, cậu ráng tí nữa."
Lâm Nhứ nói xong, bước nhanh xuống bậc khán đài, chạy về phía tòa nhà dạy học.
Khi Lâm Nhứ chạy về lớp, thấy Lạc Nhất Xuyên đang thu dọn đồ ở chỗ ngồi, chưa ra sân.
Lạc Nhất Xuyên thấy cô, ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu về đây?"
"Cửu Mai đau bụng, tôi lấy thuốc cho cô ấy."
Lâm Nhứ vừa nói vừa vội vàng lục cặp Cửu Mai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!