Hạ Mạt trở thành cái gai không thể rút trong lòng Lâm Nhứ.
Cái gai này đâm vào tim cô, nhói lên mỗi khi cô không giải được bài hình học giải tích hay sai cả chục câu trắc nghiệm Lịch sử.
Hai tháng kể từ khai giảng, cô như dồn hết sức, ngày càng khắt khe với bản thân.
Miệng thì bảo không quan tâm, nhưng trong lòng lại xem Hạ Mạt như kẻ thù tưởng tượng, ép mình phải vượt qua Hạ Mạt, khiến Diệp Phong phải hối hận.
Vô số buổi tự học tối, cô mệt mỏi gục xuống bàn, nhìn tờ giấy nháp Toán chi chít chữ, bỗng có chút hoảng hốt.
Rốt cuộc cô đang làm gì?
Nếu đã không còn thích cậu, sao cô vẫn ngấm ngầm ganh đua với Hạ Mạt, chỉ vì không cam tâm sao?
Nếu đã không còn thích cậu, sao cô vẫn thầm mong họ không hạnh phúc, cũng chỉ vì không cam tâm sao?
Nếu đã không còn thích cậu.
Có lẽ vì việc lặng lẽ tìm kiếm bóng lưng cậu trong đám đông đã thành thói quen vô thức. Từ khi khai giảng, cô thường thấy cậu và Hạ Mạt sánh vai trong sân trường.
Cô luôn đi phía sau họ, cách một khoảng, lặng lẽ quan sát cô gái mà Diệp Phong thích.
Giáo viên chủ nhiệm không cho nữ sinh xõa tóc hay uốn tóc, nhưng Hạ Mạt luôn để xõa mái tóc nâu xoăn bồng bềnh. Có lần, giáo viên chủ nhiệm đứng chặn ở cửa tòa nhà học kiểm tra ngoại hình, cô tận mắt thấy Hạ Mạt khi gần đến cửa, dùng dây buộc tóc trên cổ tay nhẹ nhàng cột tóc, rồi nắm đuôi tóc làm nũng với giáo viên: "Thầy ơi, tóc em xoăn tự nhiên từ nhỏ, thật mà."
Làn da Hạ Mạt rất trắng, nghe nói cô ấy còn lén trang điểm. Ở tuổi đó, khi Lâm Nhứ còn chưa biết trang điểm là gì, Hạ Mạt đã bắt đầu thoa kem nền và má hồng. Khi cười, mắt cô ấy sáng lấp lánh, trên má có lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Nhiều người bảo Hạ Mạt và Diệp Phong có tướng phu thê. Nhưng với Lâm Nhứ, chẳng qua vì cả hai cười lên đều rất đẹp.
Một cô gái kiêu ngạo và xinh đẹp như thế, sao Diệp Phong có thể không thích?
Cô ấy đáng được yêu thích biết bao.
Thật ra, hơn cả ghen tị, cảm xúc lớn nhất của Lâm Nhứ với Hạ Mạt là sự ngưỡng mộ không thể với tới.
Cô bỗng nghĩ đến Cửu Mai.
Cửu Mai đã lâu không mặc chiếc váy trắng gượng gạo, ngăn bàn lại đầy ắp đồ ăn vặt, và cách cô ấy ở bên Lạc Nhất Xuyên cũng trở lại trạng thái bình thường: ngày cãi nhỏ, tuần cãi lớn.
Cửu Mai bảo, cô ấy đã cố gắng, nhưng rõ ràng không phải gu của Lạc Nhất Xuyên, nên cô ấy buông tay.
Nhưng rốt cuộc làm sao để thật sự buông tay một cách thoải mái?
Sau kỳ thi giữa kỳ, trường tổ chức cho học sinh lớp Mười Một đi xem phim tập thể lần cuối. Trên đường, Lâm Nhứ hỏi Cửu Mai: "Nếu cậu thích một người rất nhiều, nhưng người đó không thích cậu, làm sao để cậu không thích người đó nữa?"
"Nếu cậu ta không thích mình, sao mình phải thích cậu ta?"
Cửu Mai bĩu môi: "Nếu cậu ta không thích mình, thì cậu ta là kẻ không có mắt, chẳng đáng để mình liếc thêm lần nữa."
Cửu Mai là một kẻ nói dối.
Vì vừa đi xem phim về, cô ấy đã lộ tẩy.
Sau buổi xem phim, Lạc Nhất Xuyên biến mất, cả buổi chiều không thấy bóng dáng đâu.
"Cậu ta có làm sao không?"
Lâm Nhứ nhíu mày.
"Người lớn thế rồi, làm sao được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!