Sau trận tuyết đầu, mùa đông chính thức ập đến. Khi tháng Mười Hai đến, thời tiết ngày càng lạnh, nhưng cả thành phố lại càng thêm náo nhiệt giữa trời băng giá.
Các cửa hàng quanh trường Thực Nghiệm dán đầy sticker hình ông già Noel trên cửa kính, những cành cây trụi lá bị gió lạnh tàn phá trong sân trường cũng được quấn đèn màu lấp lánh. Không khí năm mới tô điểm cho mùa đông lạnh lẽo, tẻ nhạt như một bức tượng.
Trong tiết tự học tối giao thừa, Lâm Nhứ bất ngờ bị cô Chu gọi đến văn phòng Ngữ văn.
"Lớp Tự nhiên có một học sinh làm cô đau đầu, viết văn không ra hồn, em viết văn tốt, hướng dẫn cậu ấy một chút thay cô."
"Cô về trước đây. Chìa khóa ở trong ngăn kéo bàn làm việc, tối nay không có giáo viên trực văn phòng, hai đứa đi thì nhớ khóa cửa."
Cô Chu nói xong, xách túi quay người rời khỏi văn phòng.
Lâm Nhứ đáp "Dạ", rồi ngồi xuống ghế xoay ở bàn làm việc, chờ đối tượng cần hướng dẫn, đồng thời lơ đãng nhìn giáo án và sách tham khảo của cô Chu trên giá sách cạnh máy tính.
"Thì ra cao thủ mà cô Chu nói là cậu à."
Một giọng nam quen thuộc vang lên từ cửa văn phòng, mang theo ý cười trêu chọc.
Lâm Nhứ ngẩng đầu, khoảnh khắc thấy Diệp Phong xuất hiện, mắt cô sáng rực, khóe môi bất giác cong lên.
"Sao cậu lại không viết văn tốt nữa thế?"
Cô cong mắt, mỉm cười hỏi cậu.
"Tớ cũng muốn biết tại sao."
Diệp Phong bất lực thở dài, ném cuốn sổ kẹp bút bi đen lên bàn làm việc, tiện tay kéo một chiếc ghế xoay đen từ bên cạnh Lâm Nhứ, ngồi phịch xuống ngay cạnh cô.
Chiếc ghế bị cậu kéo sát vào cô, khi cậu đột ngột ngồi xuống, nhịp thở của cô bất giác chậm lại một nhịp.
Má cô nóng bừng, cơ thể hơi cứng lại, cô lặng lẽ dùng mũi chân đẩy ghế của mình ra xa cậu một chút.
Diệp Phong hoàn toàn không nhận ra loạt hành động thiếu tự nhiên của cô, mệt mỏi gục xuống bàn, bực bội than thở: "Kỳ thi tháng này lại bị bài văn kéo điểm, hại tớ không giành được hạng nhất. Giờ nhìn giấy làm văn là tớ đã có phản ứng sinh lý, thứ này đáng sợ quá."
Lâm Nhứ cười: "Hóa ra trên đời này cũng có thứ khiến cậu sợ à."
Diệp Phong nhún vai, bất lực gật đầu.
Lâm Nhứ cười híp mắt an ủi: "Không sao, tớ sẽ dạy cậu viết, không để nó cản cậu đứng nhất nữa."
"Vậy tớ tin cậu đấy."
Mắt Diệp Phong sáng lên, cậu bật dậy, xắn tay áo len, nói: "Bắt đầu thôi, cô Lâm."
"Được."
Lâm Nhứ trải mấy bài văn mẫu mang theo lên bàn, cầm bút đỏ kiên nhẫn chỉ dẫn cậu từng chi tiết, từ cách phân tích đề, xác định ý chính, sắp xếp luận điểm luận cứ, đến cách viết mở bài và kết bài, nói liền hai tiếng đồng hồ.
"Hiểu rồi."
Diệp Phong chăm chú nghe xong, đắc ý hất cằm với cô: "Lần sau thẳng tay lấy điểm tuyệt đối."
Lâm Nhứ bị cậu chọc cười, đậy nắp bút đỏ, không kiêng dè vạch trần cậu, hỏi: "Diệp Phong, cậu dám kiêu ngạo hơn chút nữa không?"
"Dám chứ."
Diệp Phong không hề ngượng ngùng, nói xong bất ngờ hỏi ngược lại: "Còn cậu, cậu dám không?"
"Hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!