Chương 17: Không nỡ không đi nhìn cậu

Trong suốt tuần trước kỳ kiểm tra thể chất, giờ nghỉ giữa các tiết tự học tối, Lâm Nhứ đều ra sân tập chạy 800 mét. Còn có Lộc Minh tập cùng với cô.

Nghe nói từ nhỏ Lộc đại thần đã yếu ớt, nhiều bệnh, khi chạy thể dục còn thường xuyên đội sổ.

Lộc Minh bị kéo xuống khỏi bục thần thánh, cũng lo lắng vì thể dục, mang đến cho Lâm Nhứ cảm giác chân thực lạ lẫm. Không như tên kia, cái gì cũng giỏi, cái gì cũng biết, thật sự quá đáng ghét.

Trong lúc ngồi nghỉ trên mặt đất, Lộc Minh bất ngờ thờ ơ mở miệng: "Hai ta chạy cùng lúc, tổng cộng ba vòng, xem ai về đích trước nhé?"

Lâm Nhứ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lập tức đồng ý: "Được thôi."

Cạnh tranh mang lại động lực vô hạn, huống chi đối thủ còn là Lộc Minh. Diệp Phong nói, cậu không ưa Lộc Minh. Diệp Phong còn nói, cậu mong cô vượt qua Lộc Minh để đứng nhất.

Trong học tập, cô có vẻ hơi lực bất tòng tâm, nhưng khi chạy, bỏ xa Lộc Minh phía sau vẫn mang lại cho cô niềm vui và thỏa mãn lớn lao.

Dường như mình đang thực hiện điều ước gì đó giúp Diệp Phong.

Khi cô về đích, Lộc Minh vẫn còn hơn nửa vòng. Cô ngã ngồi trên đường chạy nhựa, thở hổn hển, vừa xoa bắp chân đau nhức vừa ngẩng nhìn Lộc Minh đang chạy từng bước nhỏ về phía mình.

Cậu ấy luôn bình tĩnh, thong dong, dù đối mặt với môn thể dục không giỏi, trên mặt cậu ấy cũng chẳng để lộ chút bối rối hay hoảng loạn nào.

Lộc Minh là người đứng nhất kỳ thi tuyển sinh cấp ba toàn thành phố, kẻ ích kỷ từng chơi xấu bạn trong kỳ thi Olympic.

Cuối cùng Lộc Minh đã chạy về đích, cũng ôm gối ngồi xổm xuống, ngồi cạnh cô trên đường chạy.

Trên sân vận động lạnh giá mùa đông, mặt trăng ẩn mình sau lớp mây mỏng, tỏa ánh sáng mờ ảo và bí ẩn.

"Tôi bẩm sinh có thể chất kém, dù luyện thế nào cũng không thể đạt chuẩn."

Lộc Minh ngửa đầu uống một ngụm nước khoáng, dùng mu bàn tay lau vết nước trên môi, nhàn nhạt nói.

"Nên tôi nhận chức vụ trong hội học sinh, kiểm tra điểm danh lúc chạy thể dục, còn hay trốn tiết Thể dục, nói là để tiết kiệm thời gian học, nhưng thật ra chỉ sợ mất mặt thôi."

Lâm Nhứ lặng lẽ lắng nghe, tạm thời không biết nên nói gì.

"Tôi thấy hai ta khá giống nhau."

Dường như Lộc Minh cũng không cần cô đáp lại, vẫn tự nói: "Nhưng cậu giỏi hơn tôi.

"Tôi khá khâm phục cậu, thật đấy."

Lộc Minh là người thứ hai nói khâm phục cô sau Diệp Phong.

Rõ ràng là hai người khiến cô chỉ biết ngước nhìn, nhưng lại chân thành nói khâm phục cô.

Cô không giả vờ khiêm tốn, chỉ mỉm cười nhạt, nói: "Cảm ơn."

Họ trốn cả tiết tự học tối, cô ngồi cạnh Lộc Minh trên sân, nói rất nhiều chuyện.

Từ việc cô tò mò hỏi Lộc Minh về cách học thuộc và trả lời câu hỏi, đến ngượng ngùng hóng chuyện về mối quan hệ giữa cậu ấy và Hạ Mạt, chuyển sang chủ đề về lớp Tự nhiên, về lớp 1, về những học sinh giỏi top 5, về… Diệp Phong

Cô không bao giờ bỏ lỡ cơ hội nhắc đến Diệp Phong với bất kỳ ai quen biết cậu, nhưng luôn khéo léo lồng ghép qua nhiều chủ đề, giấu tên cậu an toàn.

Cô thích nghe người khác đánh giá cậu.

Cô mong mọi người đều công nhận và yêu mến cậu.

Nhưng Lộc Minh chẳng nói được nhận xét gì bổ ích, chỉ đại khái rằng Diệp Phong rất thông minh, rất giỏi. Về kỳ thi Olympic năm đó, về con người Lộc Minh, trở thành vùng cấm mà Lâm Nhứ cố ý tránh khi mở đầu câu chuyện.

Trong lòng cô hiểu, cô không thể làm bạn với Lộc Minh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!