Chương 16: Làm sao mới có thể không thích nữa

Sau kỳ thi giữa kỳ, trường thông báo học sinh lớp 11 tham gia kiểm tra thể chất cho kỳ thi đại học, yêu cầu mọi người luyện tập trước để chuẩn bị cho tốt.

Trong giờ tự học sáng, các bạn trong lớp nhân cơ hội nói về kiểm tra thể chất mà xôn xao bàn tán.

"Sao cô ấy chưa đến?"

Thấy sắp vào học, Lạc Nhất Xuyên quay lại, chỉ vào chỗ Cửu Mai hỏi.

Lâm Nhứ vừa lắc đầu thì thấy Cửu Mai hớt hải lao vào lớp, nhào đến bàn vươn tay về phía cô: "Ngữ văn, Ngữ văn, cho mình mượn bài chép với!"

"Cậu lại không làm à?"

Lạc Nhất Xuyên quay sang nhìn Cửu Mai, mặt mày tức tối hỏi.

"Tối qua có việc, không có thời gian làm!"

Hai tay Cửu Mai run rẩy: "Diệt Tuyệt sư thái" sắp đến rồi, nhanh lên Lâm Nhứ."

"Cậu tranh thủ đi."

Lâm Nhứ đưa bài cho cô ấy, dở khóc dở cười: "Chẳng phải tiết trước cô giáo đã nổi giận vì cậu không thuộc bài sao? Còn nói tiết này sẽ để ý cậu kỹ, sao cậu vẫn không làm?"

Cửu Mai vừa chép lia lịa vừa nói: "Mình cũng không muốn đâu. Bố mẹ mình đi tỉnh lấy hàng, tối qua trông tiệm thì gặp một tên say rượu gây sự đánh nhau, không làm được bài tập còn bị lôi đến đồn cảnh sát. Nửa đêm em trai mình lại sốt cao, mình ở bệnh viện xoay sở đến giờ, chưa chợp mắt được chút nào."

Lâm Nhứ và Lạc Nhất Xuyên đồng thanh hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Cửu Mai ngạc nhiên liếc Lạc Nhất Xuyên, rồi quay sang nói với Lâm Nhứ: "Không sao, chỉ là mệt quá thôi."

Lúc này Lâm Nhứ mới để ý trên cổ tay Cửu Mai có vài vết đỏ sưng.

"Lấy bài tập hôm qua để lại ra."

Cô Chu, người được mệnh danh là "Diệt Tuyệt sư thái", đi giày cao gót bước vào từ cửa lớp: "Lộc Minh, câu một."

Cửu Mai vội ném trả bài của Lâm Nhứ.

"Tốt, tiếp theo, câu hai."

Đến lượt Cửu Mai, đúng vào một câu mô phỏng dài.

Cửu Mai đứng dậy, giật bài của Lạc Nhất Xuyên, đọc to đầy biểu cảm.

"Viết tốt lắm."

Cô Chu hài lòng gật đầu: "Ngồi xuống đi, bạn cùng bàn trả lời câu này tiếp."

Động tác ngồi xuống của Cửu Mai khựng lại.

Lạc Nhất Xuyên chậm rãi đứng dậy, cúi đầu im lặng.

Lúc này, cô Chu lại lên tiếng: "Kỷ Cửu Mai, đáp án em vừa đọc là tự em làm à?"

Cửu Mai cúi gằm, định trả bài cho Lạc Nhất Xuyên và tự nhận lỗi, nhưng Lạc Nhất Xuyên bất ngờ giữ chặt cổ tay cô ấy.

Cậu ta ngẩng đầu, nói to: "Thưa cô, em không mang bài."

"Không mang? Tốt, tiết hai bố em mới có giờ, bảo bố em tìm mang đến cho."

"Không cần đâu cô."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!