Chương 15: Đơn phương thì chết

Sau khi Diêu Đình Đình chuyển sang lớp Tự nhiên, chỗ trống bên cạnh Cửu Mai biến thành kho đồ ăn vặt mini của cô ấy.

Thỉnh thoảng Cửu Mai sẽ cầm gói Lay"s hay Poca đã xé sẵn quay lại hỏi Lâm Nhứ có muốn ăn không.

Cửu Mai còn hay hỏi cô khi đi làm bài tập thể dục giữa giờ hoặc đi căng tin: "Đi không?"

Đôi lúc Lâm Nhứ ngập ngừng, muốn học thêm chút nhưng lại ngại từ chối.

Cửu Mai nhận ra thì thoải mái nói trong lúc nhấm nháp đồ ăn vặt: "Cậu muốn học thêm chút thì chờ đến hồi chuông cuối cùng hẵng đi, không sao đâu."

Vậy là Lâm Nhứ có một người bạn tốt để cùng làm bài tập thể dục và ăn cơm.

Khi ở bên Cửu Mai, Lâm Nhứ bỗng trở nên nói nhiều. Cô dần nhận ra, hóa ra mình không thực sự trầm lặng, hóa ra cô gái vì tiết kiệm thời gian học mà cả ngày chẳng nói mấy câu cũng có tiềm năng làm diễn viên hài, kể chuyện cười và hóng chuyện rôm rả.

Cho đến một ngày, khi Lâm Nhứ từ nhà vệ sinh về lớp, cô thấy Hà Miểu đang kéo Cửu Mai trò chuyện ở cửa lớp.

Cô có linh cảm, ông trời sắp lấy lại người bạn tốt này của cô.

Diễn xuất của Hà Miểu càng tự nhiên, điêu luyện bao nhiêu, thì trong mắt Cửu Mai, cô sẽ càng trở nên bẩn thỉu, tệ hại bấy nhiêu.

Nếu Cửu Mai không muốn nghe cô giải thích, cô biết làm sao đây?

Cô chưa bao giờ đấu lại được Hà Miểu, từ trước đến nay vẫn thế.

Sau khi Cửu Mai trở về chỗ ngồi, Lâm Nhứ không chủ động bắt chuyện. Cô cúi đầu làm bài đọc hiểu tiếng Anh nhưng tai vẫn vểnh lên, lặng lẽ chờ xem Cửu Mai sẽ dùng giọng điệu gì để nói gì với cô.

Dù sao, hồi ở lớp 3, những người bạn mà cô nghĩ mình thân thiết cũng từng vì vài lời yếu đuối và biện bạch của Hà Miểu mà ném mạnh xấp bài tập đã thu lên người cô.

Còn Cửu Mai bây giờ, dựa vào đâu để tin cô chứ?

Cuối cùng cũng đến chuông tan học.

"Đi nào, ăn cơm thôi."

Cửu Mai quay lại.

Lâm Nhứ đặt bút xuống, như thường lệ nói với Cửu Mai: "Đi thôi."

Nhưng đi được nửa đường, Lâm Nhứ vẫn không kìm được, mở miệng hỏi: "Cậu thân với Hà Miểu à? Giờ nghỉ tớ thấy hai người nói chuyện."

"Hà Miểu á?"

Cửu Mai ngước mắt nghĩ một lúc: "À, cái bạn lớp 3? Không thân."

Lâm Nhứ không nói nữa.

Cửu Mai hỏi: "Cậu muốn biết cô ta nói gì với tớ không?"

Lâm Nhứ gật đầu.

"Ban đầu không định kể, sợ ảnh hưởng tâm trạng cậu. Nhưng giờ thấy, chắc cậu không dễ bị cô ta tác động đâu."

"Cô ta bảo trước đây bạn cùng phòng ký túc xá đều bài xích cậu, còn nói cậu tuy ít nói nhưng tâm tư sâu sắc, bảo tớ tránh xa cậu ra."

Cửu Mai hừ lạnh: "Lúc đó tos hỏi thẳng, liên quan gì đến cậu? Cậu dạy tôi phải kết bạn với ai à?"

Mỗi bước chân Lâm Nhứ đi, trái tim cô lại chìm xuống một chút, cuối cùng cô cũng nghĩ ra cách nói để giải thích với Cửu Mai.

"Trước đây… đúng là tớ không thích nói chuyện lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!