Chương 14: Cậu thật sự rất đáng yêu

Sau kỳ thi giữa kỳ, thầy Lạc điều chỉnh chỗ ngồi dựa trên sự thay đổi thành tích của từng học sinh. Chỗ ngồi của Lâm Nhứ không thay đổi nhiều, chỉ có điều bạn nam ngồi bàn trên được đổi thành một nữ sinh trước đây ngồi ở hàng cuối.

Cô bạn tên Kỷ Cửu Mai. Không biết vì sao, mỗi lần Lâm Nhứ nhìn bóng lưng cô ấy thì sẽ nghĩ đến kẹo mận bán ở tiệm tạp hóa. Có lẽ vì Cửu Mai để quá nhiều đồ ăn vặt trên bàn, chỗ ngồi chật hẹp trông như một tiệm tạp hóa di động. Cô ấy luôn mặc những bộ quần áo màu sắc rực rỡ, áo thun vàng phối với quần yếm hồng, giống hệt chai nước cam ép Minute Maid hay đặt trên bàn.

Theo quan sát lén lút của Lâm Nhứ, Cửu Mai có lẽ là một cô gái khá đáng yêu.

Có lẽ vì cô ấy là người duy nhất trong lớp có thể đối đáp hài hước với thầy Lạc trong giờ Toán như diễn tấu khúc vậy.

Cửu Mai không thích học, thường bị phạt đứng trong giờ Ngữ văn vì không thuộc nổi văn ngôn cổ. Mỗi lần như thế, cô ấy sẽ chủ động giơ tay, nói không muốn chắn tầm nhìn của bạn phía sau, ôm sách tự giác đứng ở hàng cuối.

Cửu Mai hiếm khi chủ động quay đầu nói chuyện với cô.

Bạn cùng bàn mới của Cửu Mai là Diêu Đình Đình, hợp gu với cô ấy, cả hai đều là những "chuyên gia hóng chuyện" nổi tiếng của lớp 10 (16). Họ thích vừa ăn vặt vừa bàn tán chuyện trong trường mỗi giờ nghỉ.

Còn Lâm Nhứ thì thích nghe lén.

Trong những giờ nghỉ cặm cụi làm bài, cô bất giác vểnh tai nghe, các bước giải bài dưới ngòi bút vẫn đều đặn, nhưng tâm trạng lại lên xuống theo những tin đồn từ hai cô bạn bàn trên.

Nhưng niềm vui chẳng kéo dài, mấy ngày nay Diêu Đình Đình đột nhiên đòi chuyển về lớp Tự nhiên. Thầy Lạc gọi cô ấy vào văn phòng mắng cho một trận khóc lóc thảm thiết. Trong lúc cúi đầu làm bài, Lâm Nhứ nghe Cửu Mai nói với cô ấy: "Nếu đã quyết định thì đừng quan tâm người khác nghĩ gì, nhìn gì."

Thế là Diêu Đình Đình quyết định sau tiết Thể dục chiều nay sẽ thu dọn đồ đạc rời đi.

Buổi trưa, các bạn thay xong đồng phục thể thao thì vội vã chạy ra sân. Tuần trước, thầy Thể dục nổi giận vì các bạn nữ trong lớp hay đi muộn, cảnh cáo rằng nếu tuần này ai còn dám muộn, muộn bao nhiêu phút thì phải chạy bấy nhiêu vòng.

Giờ học sắp bắt đầu, trong lớp chỉ còn Lâm Nhứ đang cúi đầu lật sách và Cửu Mai vừa vào lớp đã gục xuống bàn.

Lâm Nhứ gập sách đứng dậy, lo Cửu Mai ngủ quên, định gọi cô ấy thì thấy Diêu Đình Đình hớt hải chạy về chỗ.

"Cậu còn chưa đi sao Cửu Mai, tiết này thầy Thể dục bắt ai đi muộn đấy, quên rồi à?"

Diêu Đình Đình vội vã mặc quần thể thao ra ngoài quần bò, lo lắng hét lên.

"Tớ đến tháng, đau bụng."

Cửu Mai chậm rãi ngẩng đầu: "Cậu đi nhanh đi, nhớ xin nghỉ giúp tớ nhé."

Diêu Đình Đình thoáng do dự một giây, nhưng vẫn cười gượng, nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe, tớ đi xin nghỉ cho." Rồi cô ấy chạy vụt ra khỏi lớp.

"Cậu ổn không?"

Lâm Nhứ bước đến bên Cửu Mai, khẽ kéo tay áo cô ấy.

"Không sao, trên đường đến ăn cây kem, ai ngờ đau thế này."

Khi Cửu Mai ngẩng đầu nói, Lâm Nhứ thấy mồ hôi lấm tấm trên trán và đôi môi cô ấy cắn đến trắng bệch, rớm máu, giật mình hoảng hốt.

"Tớ đi phòng y tế mua thuốc giảm đau cho cậu, cậu ráng chịu chút nhé."

"Không cần đâu."

Cửu Mai gọi cô lại: "Muộn tiết Thể dục phải chạy phạt đấy, cậu đừng lo cho tớ."

Lâm Nhứ quay lại cười với cô ấy, nói: "Không sao, phạt thì phạt."

Cửu Mai nhìn bóng lưng Lâm Nhứ vội vã chạy đi, ngẩn người.

Khi Lâm Nhứ cầm thuốc giảm đau về lớp, tiết học đã bắt đầu được mười phút. Cô đưa cốc nước nóng vừa lấy cho Cửu Mai, nhìn cô ấy nuốt thuốc xong mới vội vàng chạy ra sân tập hợp.

Thầy Thể dục nói không khoan nhượng: "Chạy cùng mấy bạn kia đi, mười vòng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!