Phòng bảo vệ chỉ có một ông cụ, ông yêu cầu cô xuất trình thẻ học sinh, rồi ra hiệu cho cô dùng điện thoại, sau đó xách bình giữ nhiệt đi căng tin lấy cơm.
Trong căn phòng nhỏ để cửa mở, chỉ còn lại một mình Lâm Nhứ.
Cô nhấc ống nghe, bấm xong một dãy số, bỗng cảm thấy ngay cả tiếng "tút tút" kéo dài vài giây cũng trở nên lâu đến lạ.
Giọng nói không phải của mẹ: "A lô, ai đấy?"
"Dạ, chào cô, cháu là Lâm Nhứ, mẹ cháu… đang làm việc ạ?"
"Ồ, Tiểu Nhứ à."
Giọng bên kia dịu dàng, thân thiện: "Cô là cô Vương. Tối nay mẹ cháu có ba ca mổ liên tiếp, chắc không có thời gian nghe điện thoại của cháu đâu, cháu có chuyện gì, cô chuyển lời giúp."
Lâm Nhứ im lặng rất lâu, lâu đến mức dòng nước thất vọng dần dần nhấn chìm niềm phấn khởi và vui sướng của cô.
"Cháu không có việc gì, cô Vương cứ làm việc đi ạ."
Cúp điện thoại, cô ngẩn người một lúc, rồi vẫn bấm số điện thoại của bố.
"A lô? Ai đấy?"
Giọng người đàn ông ở đầu bên kia cộc lốc, nồng nặc hơi rượu, khiến Lâm Nhứ luống cuống không biết nói gì.
"Nói đi! Mày là ai?"
Lâm Nhứ vội vàng cúp máy.
Cô đặt tay lên ống nghe lạnh ngắt, ngây người nhìn những phím số đã bong tróc sơn, hốc mắt khẽ cay.
Cô chỉ muốn tìm một người để sẻ chia niềm vui mà thôi.
Cô chỉ muốn nghe một câu khen ngợi ngọt ngào.
Nhưng khó quá.
Và cả câu "Chúc mừng sinh nhật" mà đến giờ cô vẫn chưa nghe được.
Cô hít mũi, quyết định ra siêu thị mua một cái bánh mì kẹp làm bữa tối, rồi tiếp tục quay lại lớp làm bài tập.
Dù tối nay cô chẳng muốn học thêm chút nào, nhưng về ký túc xá thì cô biết làm gì đây?
Cô quyết định không nghĩ ngợi lung tung nữa, thầm nói với chính mình: "Chúc mừng sinh nhật" và "Mày thật sự rất giỏi", rồi lau nước mắt, chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi quay đầu, cô thấy Diệp Phong đang bước vào từ cửa phòng bảo vệ.
Ngoài cửa, hành lang dài được bao quanh bởi hai tòa nhà gạch đỏ, ánh hoàng hôn rải xuống mái tóc lòa xòa của thiếu niên, như ánh sáng ưu ái từ thượng đế. Cậu mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt ấm áp, khiến cô lóa mắt trong khoảnh khắc.
Cô khẽ há miệng, trong lòng nôn nóng muốn hỏi: "Diệp Phong, cậu biết tớ thi được hạng nhất không?", nhưng lời nói mắc kẹt trong cổ họng, chỉ hóa thành một nụ cười vội vàng.
Cậu lại lên tiếng trước, ghé đầu cười tít mắt lại gần cô, câu đầu tiên là: "Lộc Minh thế nào? Có phải muốn đập đầu vào tường không?"
"Cậu sao thế chứ."
Cô lẩm bẩm: "Bị tớ vượt mặt đáng xấu hổ đến vậy à?"
"Đương nhiên không xấu hổ!"
Thiếu niên phản bác, giơ ngón cái trước mặt cô, cười tươi rói: "Cậu làm tớ nở mày nở mặt quá!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!