Editor: dzitconlonton
Xe ngựa từ từ tiến về phía trước trên đường chính.
Tuổi Thanh Nha còn nhỏ, ngồi không yên, thỉnh thoảng vén rèm lên nhìn ra ngoài xe. Đột nhiên, dường như nàng ta nhìn thấy một cái gì đó, vội vàng quay đầu lại với Lăng Tuyết Quân vui mừng kêu lên: "Cô nương, người mau đến xem đi! Vị Lục y công tử đang cưỡi ngựa ở phía trước, chính là người mà ngày hôm trước nô tỳ mua bánh hoa mai ở Tụ Hiền trà lâu, thì gặp được công tử còn đẹp hơn Tam công tử."
Nghe Thanh Nha nói như thế, Lăng Tuyết Quân nghĩ đến ngày đó nhìn thấy Cố Khiên, trong lòng cũng nổi lên hứng thú. Nàng cũng muốn xem người mua bánh hoa mai kia rốt cuộc có phải là Cố Khiên hay không, liền tiến lại gần. Thiếu niên cưỡi bạch mã tình cờ đi qua trước mặt nàng.
Tuy rằng trong lòng sớm đã có dự cảm, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Cố Khiên, trong lòng nàng vẫn hơi chấn động.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh. wordpress. com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Quả nhiên không đoán sai, người mua bánh hoa mai kia thật sự là hắn! Thế nhưng, hôm qua hắn mới tới núi Tê Hạc, sao hôm nay lại đi? Đúng rồi, mình và hắn còn hai ván cờ ước định, sợ là hắn đi tìm mình chơi cờ chứ? Nhưng mà hôm qua tuy nàng đáp ứng hai ván cờ, nhưng không đáp ứng hắn khi nào chơi, nói như vậy, bản thân mình không tạm biệt, cũng không tính là lỡ lời.
Nghĩ như vậy, Lăng Tuyết Quân mới coi như ổn định vài phần. Nàng nhẹ nhàng thò đầu nhìn lại, nhìn thấy bóng dáng của Cố Khiên chậm rãi biến mất trong mắt, trong lòng nàng không khỏi có vài phần buồn bã. Hắn đi tới Linh Giác tự gặp nàng, mà nàng đã rời khỏi Linh Giác tự, trên đường gặp nhau, hắn hồn nhiên không biết. Có lẽ, đây chính là duyên phận của nàng và hắn, cứ lướt qua như vậy, đối với hai người mà nói, đây là kết cục đã định của kiếp trước và kiếp này. Nghĩ tới đây, nàng ngồi lại, bảo Thanh Nha đặt rèm che xuống, dùng một tấm rèm này để ngăn cách Cố Khiên và mình.
Cố Khiên đến Linh Giác tự, thấy Trí Minh đang mang theo mấy tiểu sư đệ quét dọn tiền điện, vội vàng tiến lên gọi hắn.
Trí Minh và Cố Khiên đều xem như đệ tử của Cửu Dương đại sư, một người đi theo đại sư học Phật pháp, một người đi theo sư phụ học kỳ nghệ, từ nhỏ đã quen biết nhau, tình cảm cũng tốt. Thấy Cố Khiên vẫy tay gọi mình, Trí Minh vội vàng cười đầy mặt chạy tới.
Cố Khiên bám lấy bả vai Trí Minh, hai người đi về một góc.
"A Khiên, gọi ta có việc gì?" Trí Minh quay đầu, hỏi Cố Khiên.
"Trí Minh, ngươi đi giúp ta mời Lăng cô nương ra, nói ta và nàng chơi hai ván cờ còn lại." Cố Khiên mỉm cười nói.
Trí Minh quay mặt lại liếc hắn một cái, nói: "Lăng cô nương đã rời đi trước đó rồi."
"Cái gì?" Cố Khiên sửng sốt, bước chân đột nhiên dừng lại, hỏi, "Nàng đi từ khi nào vậy?"
"Đi một khắc rồi." Trí Minh đẩy bàn tay hắn đang bám vào cổ mình ra.
Nàng đã đi được một khắc? Nhưng mình ra khỏi cửa thành đến núi Tê Hạc đã hai khắc, nói như vậy, mình gặp nàng trên đường? Cố Khiên đột nhiên nhớ tới trên đường mình đến núi Tê Hạc, quả thật đụng phải một chiếc xe ngựa, chỉ là lúc ấy mình nóng lòng chạy đi nên cũng không chú ý. Chẳng lẽ, người ngồi trong xe chính là nàng? Nhưng mặc dù trong lòng hắn nghĩ như thế, nhưng không dám xác định.
Suy nghĩ một chút, Cố Khiên lại hỏi: "Vị Lăng cô nương này có nói nàng đi đâu không?"
"Lăng cô nương chỉ nói đi kinh thành đầu thân[1], rốt cuộc đi đâu, ta cũng không biết." Trí Minh trả lời.
[1] Đầu thân: nương nhờ họ hàng.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh. wordpress. com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nghe vậy, Cố Khiên khẽ nhíu mày, cúi đầu không nói.
Trí Minh nhìn bộ dáng này của Cố Khiên, bĩu môi, nói: "A Khiên, ta thấy hai ngày nay hình như ngươi có chút không thích hợp a! Có phải ngươi thấy bộ dạng Lăng cô nương xinh đẹp, rồi động tâm tư gì đó không nên có với người ta."
Cố Khiên vừa nghe, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nói: "Nàng đội mũ, ngay cả bộ dáng của nàng cũng không nhìn được, làm sao biết nàng đẹp hay xấu?"
"Vậy vì sao ngươi lại để ý đến Lăng cô nương như vậy?" Trí Minh hỏi.
Cố Khiên ấp úng nói: "Còn không phải vì hôm qua nhất thời vô ý thua nàng, không chưa thắng hai ván còn lại, nên trong lòng ta ngày đêm khó chịu!"
Trí Minh vừa nghe, trong lòng hiểu rõ. Tranh cường háo thắng này thật sự là tính tình của Cố Khiên.
"Đúng rồi, dáng vẻ của Lăng cô nương như thế nào?" Cố Khiên có chút hứng thú hỏi Trí Minh.
"Lăng cô nương này, trưởng thành rất đẹp! Đẹp hơn các nàng tiên nữ trên trời!" Trí Minh cười ha ha một tiếng, "Cố Khiên, có phải lần này càng để ý không? Đáng tiếc người ta không muốn gặp ngươi, nên đã đi sớm! Ha Ha, không nghĩ tới Cố Lục ngươi cũng có một ngày ăn pháo hôi!" Dứt lời Trí Minh cười ha ha.
"Trí Minh!" Cố Khiên vừa nghe Trí Minh trêu chọc mình như thế, tức giận đến cắn đau răng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!