Ôn Hành Viễn đến thành phố G, đúng lúc Si Hạ đi họp quay về, anh không hề về nhà mà đi thẳng đến đón Si Nhan.
Hai anh em ba năm không gặp, Si Nhan nhìn thấy xe của Si Hạ từ dằng xa, nước mát đã lưng tròng.
Si Hạ xuống xe, ôm chặt lấy Si Nhan.
Nước mắt Si Nhan cứ chảy xuống ngực anh, "Anh", giọng cô nghèn nghẹn.
"Nha đầu ngốc, cuối cùng đã chờ được em trở về rồi", Si Hạ đặt túi đồ trên tay cô vào ghế sau xe, rồi để cô ngồi vào ghế phụ, "Đi thôi, chúng ta về nhà".
Để mặc Si Hạ giúp mình cài dây an toàn, Si Nhan nữa làm nũng nữa oán trách, "Sao anh cứ phải chạy một chuyến như thế làm gì, em đi thẳng qua đó là được rồi, còn sợ em không tìm được đường nữa à?".
"Mặc dù cô em này có chút bướng bỉnh không chịu nghe lời, nhưng nuôi bo nhiêu năm, dù sao cũng phải săn sóc một chút phải vậy không? Em đi mất thật thì tìm đâu một người y hệt nữa hả?", Si Hạ nhéo má cô vẻ cưng chiều, "Hình như gây đi rồi thì phải".
"Em đang giảm béo đấy", Si Nhan cười như trẻ con, "Anh cũng gầy đi rồi, nhưng mà đẹp trai hơn".
Si Hạ nghiêng đầu cười, "Phong thái vẫn như xưa phải không?".
Si Nhan không tiếc lời khen ngợi, "Không sai, thưa phó Cục trưởng Si", sau đó cô khẽ tựa vào vai anh, hưởng thụ sự ấm áp đã lâu không gặp.
Nửa tiếng đồng hồ sau hai người đến nơi.
Si Hạ sống một mình, căn hộ ba phòng hai sảnh hơn một trăm mét vuông, được thu dọn gọn gàng ngăn nắp, phòng khách rộng rãi trang trí đơn giản, trang nhã, tường gỗ, sàn gỗ mộc mạc gần gũi với thiên nhiên, khiến người ta có cảm giác được yên tĩnh trong sự ồn ào náo nhiệt, phảng phất hương vị của thiền.
Si Nhan thay giày vào phòng, nhìn qua căn phòng một lượt, nhàn nhã ngồi xuống thảm trải sàn trước sô pha rồi với lấy cái điều khiển từ xa, "Phong cách mộc mạc này quả thực là thích hợp với anh đấy".
Si Hạ thay quần áo ở nhà đi ra ngoài, khuôn mặt tràn ngập ý cười, "Nhà do em gái anh thiết kê, chất lượng đảm bảo".
Si Nhan kéo anh ngồi xuống, khẽ gác cằm lên vai anh, vừa đến trấn Đại Nghiên, em đã thích căn phòng gỗ nhỏ nơi đó, nó mang theo phong vị cổ xưa, dễ khiến người ta khoan khoái say lòng. Thế nên, lúc thiết kế căn hộ này cho anh, em đã thêm vào yếu tố gỗ và thiên nhiên".
Si Hạ thực lòng khen ngợi, "Hành Viễn nói, thiết kế của em trước giờ chưa từng mù quáng chạy theo trào lưu, mà lại tùy hứng. Lúc cầm bản thiết kế trên tay, anh mới tin vào lời cậu ta nói là thật. Trước giờ anh vẫn muốn nói trước mặt em rằng, anh rất thích!".
Vốn dĩ anh chỉ là nhất thời cao hứng, nghĩ dù sao cũng là căn hộ của mình, hay là để cô thử thiết kế, không ngờ kết quả lại ngoài dự liệu, thiết kế mang phong cách thiền đầy tự nhiên, khiến Si Hạ phải nhìn Si Nhan bằng một cặp mắt khác.
"Đi vào phòng em xem đi", Si Hạ còn nhớ lúc trước cô hay oán trách cửa sổ phòng nhỏ, cho nên sau khi mua căn hộ này anh đã có ý để phòng có cửa sổ sát sàn cho cô.
Si Nhan bất ngờ, "Phòng của em?".
"Là Hành Viễn thiết kế."
"Anh ấy?".
"Không ngờ phải không", Si hạ gửi gắm ý tứ trong lời nói, "Hồi ở nước ngoài, cậu ấy đã học thiết kế nội thât một thời gian".
Được gần em hơn, những thứ cậu ấy làm đâu chỉ có gần này.
Thế nhưng, Si Hạ không nói nhiều, anh tin rằng, tâm ý của Ôn Hành Viễn, Si Nhan sẽ hiểu.
Si Hạ bận tối mặt mũi, không có nhiều thời gian ở cùng Si Nhan, nhưng vẫn cố từ chối các cuộc xã giao buổi tối, về nhà ăn cơm cùng cô. Ban ngày, Si Nhan ở nhà một mình, nghe nhạc, xem phim, lúc nhàm chán lại dắt chú cho Shar Pei được đặt tên là quả bóng mà Si Hạ nuôi đi tản bộ công viên, thi thoảng đến quán cà phe gần đó ngồi. Ngày tháng trôi qua thoải mái, dễ chịu.
Ôn Hành Viễn có nhắn tin cho cô ngay buổi tối anh quay về thành phố G. ngoài việc G. Ngoài việc báo là anh đã về đến nhà thì không có bất cứ lời giải thích nào về nụ hôn kia. Sau này, Ôn Hành Viễn có nói chuyện điện thoại với Si Hạ, nhưng giọng điệu của Si Hạ giống như đang bàn chuyện công. Mãi đến lúc cúp điện thoại, anh vẫn không gọi cô ra nghe máy.
Si Nhan như trút được gánh nặng.
Thế nhưng, lại kìm lòng không đăng, cô nghiền nghẫm những lời anh nói, Em còn muốn tránh né đến bao giờ nữa?.
Không phải trốn chạy mà là tránh né, tựa hồ đã chắc chắc được rằng cô hiểu tâm tư của anh.
Si Nhan rất muốn hỏi anh rằng, "Anh kiên trì được bao lâu? Chuẩn bị khi nào thì từ bỏ?", nhưng cô không có chút dũng khí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!