Sáng hôm sau, lúc Si Nhan tỉnh dậy trong phòng khách, Ôn Hành Viễn không có trong phòng ngủ. Mãi đến khi tắm rửa thay quần áo, cô mới nghe thấy tiếng khóa cửa. Si Nhan vừa lau tóc vừa bước vào phòng khác, đúng lúc tay cầm đồ ăn sáng, dáng vẻ phóng khoáng tiến vào.
Ôn Hành Viễn ngước mắt nhìn cô, gương mặt không hề có dấu vết của người say rượu, "Qua đây ăn sáng", tay chân anh nhanh nhẹn đặt đồ ăn lên bàn. Thaasy cô chậm rì rì, anh đi thẳng đến trước mặt cô, nhận lấy khăn lau, "Để anh".
Có lẽ vì mới ngủ dậy, giọng của anh có phần trầm thấp, khàn khàn, nghe vô cùng quyến rũ, còn động tác của anh lại quá mức tự nhiên, khiến cho người ta không thể chối từ. Si Nhan "Ừm" một tiếng để mặc anh lau tóc giúp cho cô.
Ôn Hành Viễn vẫn mặc chiesc áo sơ mi ngày hôm qua, âu phục vốn dĩ phẳng phiu giờ có phần nhau nhĩ, đầutóc cũng bù xù, cằm lúng phún râu khiến anh lại mơ hồ lộ ra vẻ lười biếng và gợi cảm.
Cảm nhậnđược ánh nhìn của cô, khóe mắt của Ôn Hành Viễn đượm đầy tình cảm ấm áp, Si Nhan "khụ" một tiếng hồng khỏa lấp sự lúng túng, "Vừa mới sáng ra đã nghe thấy tiếng anh đi qua đi lại, ngủ đủ rồi không thể an phận một chút sao?".
Anh cười nhạo cô, "Nhìn thấy em ngủ y như con lợn con, anh còn tưởng em chưa tỉnh cơ, lớn tuổi thế này mà còn ngủ nướng, có mất mặt không hả?".
Si Nhan nhướng mày, "Còn không phải vì chăm sóc con sâu rượu là anh sao, hại em phải đi ngủ muộn đấy", dứt lười cô bèn cướp lấy khăn tự mình lau tóc.
Ôn Hành Viễn nhìn cô bằng nét mặt khó dò, sau đó khẽ xoa đầu cô, "Tiểu Nhan…", những lời muốn nói bỗng dưng nghẹn tắc.
"Sao vậy", Si Nhan nghiêng đâgu tránh né sự đụng chạm của anh, đi đến trước bàn ăn, ngồi xuống, "Nhân lúc thước ăn còn nóng thì ăn đi chứ, em đói meo rồi".
Nhìn điệu bộ hệt như con sói vồ mồi của cô, khóe môi Ôn Hành Viễn nở một nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa bịn rịn vô hạn. Anh bước đến, đẩy sữa đậu nành đến trước mặt cô. Si Nhan uống, lại bị anh giữ tay, "từ từ thôi, nóng đấy".
Si Nhan bật cười vì sự cang thẳng của anh, "Em đâu phải học sinh mẫu giáo bé nữa, uống sữa đậu nành còn có thể bị phỏng à?".
"Cái đó cũng khó nói lắm. Mặc dù em trông thì lớn, chẳng qua chỉ số thông minh cũng chỉ dừng ở mức trẻ em ba tuổi rưỡi thôi."
Si Nhan cầm đũa đánh vào tay anh.
Ôn Hành Viễn không tránh né, cùng lúc bị đánh còn gắp tiểu bánh bao (6) nóng hôi hổi vào bát cô, "Quán Chu Ký đấy, đều là thịt nạc".
(6) Một loại bánh bao nhỏ nhân thịt, có chứa nước trái cây.
Si Nhan không đánh anh nữa, cất giọng tẻ ngắt, "Anh cũng ăn đi chứ".
"Dạ dày khó chịu nuốt không trôi, em ăn đi."
Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, song Si Nhan lại cảm nhận được một cách sâu sắc cảm giác dạ dày như sông cuộn biền gầm sau khi say rượu, "Ít nhiều gì anh cũng ăn một chút đi, đói lả rồi ngất xỉu lên báo trang nhất là mất mặt lắm đấy". Thấy đồ ăn sáng toàn là món cô thích ăn, cô nói, "Thôi bỏ đi, anh đợi một chút, em đi nấu cháo cho anh". Ôn Hành Viễn hoài nghi năng lực của cô, "Em có thể nấu sao? Đốt cháy nhà bếp lên trang nhất cũng không phải là vinh dự gì đâu".
Si Nhan trừng mắt với anh, "Anh có cần quá đáng như vậy không hả?"
Ôn Hành Viễn cười xòa, "Tiểu nhận biết lỗi rồi". Đợi cô vào bếp, anh bèn đi vô nhà tắm, sau đó thò đầu ra nói, "Si Hạ gọi điện đến nói buổi tối sẽ qua đón em".
"Anh trai em?" Si Nhan hỏi lại, "Sáng nay anh ấy gọi à? Máy bàn hay điện thoại di động vậy?".
"Điện thoại di động em không bắt máy, anh đã nhân điện thoại bàn rồi."
"Anh nhận điện thoại bàn rồi sao?", Si Nhan sốt sắng, "Ai bảo anh nhận?".
Ôn Hành Viễn trưng ra vẻ mặt vô tội, "Anh nhận thì làm sao, chẳng phải là vì không muốn đánh thức em à?".
"Anh còn già mồm nữa", Si Nhan nổi giận đùng đùng từ bếp xong ra, đứng ngoài nhà tắm đá cửa, "Này, anh đang tắm đấy hả?".
Ôn Hành Viễn cười nói, "Sao nào, em muốn nhìn à?".
"Ai thèm chứ, em không có sở thích lưu manh. Em muốn nói với anh là ở đay không có quần áo cho anh thay đâu, anh đợi lát nữa đến khách sạn rồi tắm không được sao?" Ôn Hành Viễn mắc bệnh sạch sẽ quá mức, Si Nhan biết đều này.
Cánh cửa nhà tắm trong phút chốc được mở ra, Ôn Hành Viễn ở trần nửa người trên, nhìn cô, "Em rất quan tâm đến anh đấy chứ nhỉ, ngay cả thói quen của anh em đều biết hết cả rồi?".
"Anh đừng tưởng bở nữa đi!", Si Nhan giật nảy mình, muốn đẩy anh vào, tay đưa ra lại ngại chạm vào anh. Trong lúc bối rối cô nhắc chân đá vào căng chân anh, thái độ dữ dằn, "Anh thích ơ trần hả, sốt sắng cởi đồ vậy làm gì, anh mặc quần áo hẳn hoi rồi hẳng ra ngoài!".
Ôn Hành Viễn buồn cười với hanh động của cô, "Anh không để bụng, em ngại ngùng gì chứ!".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!