Chương 33: Hứa với em sánh cùng trời đất (4)

Type: Phùng Hà Trang

Câu nói cuối cùng của Ôn Hành Viễn đã thuyết phục được Si Nhan. Vậy nên ngày hôm sau, cô đã quyết định đến trường đại học của Văn Tĩnh.

Không sai, gợi ý đầu tiên mà Ôn Hành Viễn dành cho cô chính là Văn Tĩnh.

Dùng lời của Si Nhan là, "Khúc tiến cứu quốc(1)".

(1): Là một từ xuất hiện trong thời kì Trung Quốc chống Nhật, dùng chiến lược trực tiếp không đủ năng lực để giải quyết, nên đành phải áp dụng chiến lược gián tiếp.

Ôn Hành Viễn khen ngợi cô, "Anh biết mà, em thông minh nhất".

Mà kiểu cơ trí này, Si Nhan không hề áp dụng với Văn Tĩnh, khi cô bé nhiệt tình mời cô cùng ăn tối, Si Nhan nói thẳng mục đích của mình, "Tiểu Tĩnh, không phải chị đến tìm em để ôn lại chuyện cũ, chị muốn xin anh trai em giúp đỡ".

Văn Tĩnh cười nói, "Thế thì đơn giản ạ, em hẹn anh em ra nhà hàng rồi chị nói thẳng với anh ấy, vừa khéo có người thanh toán tiền luôn".

Si Nhan nghe thấy thế liền nói, "Anh ấy sẽ từ chối".

Quen biết nhau ở thành cổ, Si Nhan không hiểu rõ lắm về Văn Tĩnh, chỉ dựa vào trực giác, cô tưởng rằng khi mình nói ra những lời này Văn Tĩnh sẽ hỏi, "Rốt cuộc là chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy?", hoặc là cô bé sẽ vỗ ngực bày tỏ như một đứa trẻ, "Em hiểu anh trai mình nhất, để em đối phó với anh ấy cho".

Thế nhưng, sự thật là, "Nếu đã như vậy, chị Si, chị đừng nói nữa".

Không ngờ Văn Tĩnh lại từ chối cô như vậy.

Si Nhan tỏ ra bất ngờ.

Có vẻ Văn Tĩnh cũng cảm thấy mình quá thẳng thắn, ngẫm nghĩ một lát, cô bổ sung một câu, "Ngoại trừ việc chung thân đại sự ra, việc của anh ấy, em đều không tham gia, bởi vì em không hiểu".

Bởi vì không hiểu, sợ gây phiền phức cho đối phương. Bởi vì không hiểu, cho nên không nhúng tay vào.

Đạo lý này rất đơn giản, song không phải là ai cũng có thể làm được.

Si Nhan ý thức được, anh em họ trưởng thành trong một gia đình đặc biệt thế này, có cách hiểu và ăn ý ngầm mà người ngoài không thể biết được. Cô gần như muốn từ bỏ những lời đã định sẽ nói với Văn Tĩnh.

"Vì muốn bảo vệ em, có những chuyện Văn Thao không hề nói cho em biết. Mà những chuyện kia, cũng không thích hợp để chị kể với em", bởi vì khó xử, một lúc sau Si Nhan nói tiếp, "Là chị ích kỷ nên mới quyết định đến gặp em. Chị rất hi vọng sau khi em có thể hiểu được đầu đuôi câu chuyện, có thể giúp anh trai em nối lại tình thân đã cắt đứt nhiều năm".

Văn Tĩnh làm sao hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, "Tình thân của anh trai em?", có thể là trong tiềm thức, cô bé đang trốn tránh điều gì đó.

Si Nhan nhắc nhở bản thân nên dừng ở đây, "Về hỏi anh trai em đi, đáp án ở chỗ anh ấy".

Si Nhan cảm thấy mình rất tàn nhẫn, không ngờ cô lại bóc trần vết thương đã liền sẹo của người khác.

Đối với sự tự trách và áy náy của cô, Ôn Hành Viễn an ủi, "Anh em nhà họ Văn không thể không mảy may biết gì về thân thế của mình, đặc biệt là Văn Thao. Cảnh gia đình yên ấm chẳng qua là cách để họ hoài niệm người mẹ đã mất của mình. Nếu Hàn Thiên Khải và vợ ông còn sống, sự thật khi được vạch trần sẽ khiến rất nhiều người tổn thương. Hiện tại, đây là bí mật mà người đời đều biết, mọi người chẳng qua là đang diễn vở kịch Bộ quần áo mới của hoàng đế(*).

Hàn Nặc tứ cố vô thân, Văn Thao không ra mặt thì ai ra mặt? Thân là anh lớn, anh ta không giúp đỡ Hàn Nặc thì bản thân tự khắc sẽ thấy hối hận".

(*) Là một truyện của nhà văn Hans Christian Andersen về việc hai người thợ dệt hứa với vị hoàng đế là sẽ dệt cho ông một bộ y phục mà khi ông mặc vào thì những kẻ ngu ngốc, bất tài hoặc bất xứng với địa vị của họ sẽ không thể nhìn thấy.

Sự thật chứng minh, lời phân tích của Ôn Hành Viễn là đúng. Những lời Si Nhan vốn định nói với Văn Tĩnh, có lẽ sẽ khiến vấn đề càng trở nên rắc rối. Thế nhưng khi nhắc đến thân thế của họ, anh em nhà họ Văn lại vô cùng bình tĩnh.

"Chị Nhan, đoán được anh sẽ từ chối, nên đã đến tìm em". Văn Tĩnh nhìn vào mắt Văn Thao, "Người thực sự cần anh ấy giúp đỡ không phải là chị, mà là người anh trai khác của em phải không?".

Từ khi chào đời, Văn Tĩnh chưa từng gặp cha mình, đến trước khi mẹ qua đời, bà mới nói cho cô biết, "Trong lòng người đàn ông chứa đựng rất nhiều thứ, chỉ đơn giản là dục vọng thôi đã đủ để họ hối hả bận rộn cả đời, nào có thời gian lãng phí vào chuyện tình yêu? Nó quá xa xỉ. Là mẹ quá tham lam quá ích kỷ, tưởng rằng có thể dùng các con để níu giữ ông ấy. Mẹ và ông ấy đã từng ước định sẽ vĩnh viễn không gặp lại nhau. Cho nên, con đừng bao giờ hỏi gì về cha nữa.

Ông ấy là ai, hiện giờ đang ở đâu, những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả. Mẹ chỉ mong các con sống tốt, vậy là được rồi".

Bà Văn vì tình yêu đã ích kỷ một đời, nghĩ đến gia đình Hàn Thiên Khải hạnh phúc nơi thành phố A xa xôi, bà không muốn hai đứa con mình phải mang tiếng là con riêng. Cho nên, lời trăn trối lúc lâm chung của bà là, "Vĩnh viễn đừng tìm hiểu cha các con là ai, cứ coi như ông ấy đã không còn trên đời này từ lâu rồi".

Chỉ có phụ nữ mới coi tình yêu như một loại tín ngưỡng. Người vì tình yêu mà dốc hết tình cảm cũng chỉ có phụ nữ mà thôi. Người vì tình yêu mà mang thương tích đầy mình, vẫn là phụ nữ. Trong tình yêu, phụ nữ đã được định trước là kẻ yếu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!