Type: Di Di
Si Nhan ý thức được sự lo lắng của mình đã trở thành hiện thực.
Đưa tay ra ôm lấy Quý Nhã Ngưng, Si Nhan khích lệ, "Mọi người đều bình an vô sự, đã là kết quả tốt nhất rồi. Không có gì quan trọng hơn mạng sống cả. Nghe lời tớ đi, đừng nghĩ ngợi gì nữa, đừng nói gì, cũng đừng làm gì cả. Cậu hãy cho bản thân, cũng cho người khác một cơ hội hòa hoãn, được không?".
Quý Nhã Ngưng nói "được". Ngoài ra, cô cũng không biết phải ứng phó thế nào với biến cố tình yêu này.
Mọi thứ quá đột ngột.
Cố gắng để cảm xúc của mình ổn định, Quý Nhã Ngưng buông tay, "Mau đi thăm Ôn Hành Viễn đi, anh ấy tỉnh đã tìm cậu rồi. Chúng tớ không dám nói cậu bị ngất, sợ anh ấy lo lắng, chỉ nói cậu về nhà lấy giúp anh ấy ít quần áo".
Vừa nghe Ôn Hành Viễn đã tỉnh, hốc mắt Si Nhan bỗng nóng rần, nước mắt suýt chút nữa trào ra, chẳng để tâm đến chuyện đầu choáng váng, cô xốc chăn muốn xuống giường, "Anh ấy tỉnh rồi à, tớ đi thăm anh ấy".
Quý Nhã Ngưng vội vàng đỡ lấy cô, "Cậu đi chậm thôi".
Không thể chậm nổi, Si Nhan gần như xông thẳng vào phòng bệnh bên cạnh.
Bác sĩ vừa làm kiểm tra cho Ôn Hành Viễn xong, xác nhận không có gì bất thường, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Ôn Phỉ Văn nhìn thấy Si Nhan đẩy cửa bước vào, sắc mặt có phần thay đổi, nhưng không biểu hiện qua lời nói, chỉ căn dặn y tá chăm sóc Ôn Hành Viễn ổn thỏa, bèn cùng Ôn Hành Dao và Si Hạ rời khỏi phòng bệnh.
Có không gian riêng tư, Si Nhan lại đứng ở cửa.
Ôn Hành Viễn không thể chịu nổi dáng vẻ nước mắt giàn giụa của cô, thấy vậy anh vội chọc cô, "Còn không lại đây? Sợ à? Không nghe thấy bác sĩ bảo anh tàn phế à?".
Nước mắt cố nén lại chảy xuống, Si Nhan khóc lóc cảnh cáo, "Ôn Hành Viễn, anh còn dám nói linh tinh nữa, em sẽ hủy hôn!".
"Em dám!", Ôn Hành Viễn thu lại nụ cười, định giáo huấn cô, nhưng đùi đau điếng. Anh đau đớn rên rỉ một tiếng, "Nhìn điệu bộ ngốc nghếch của em, anh tưởng mình tiêu rồi cơ. Còn đứng đó làm gì nữa, qua đây hôn anh một cái để đè nén sự kinh hãi nào, sợ chết khiếp rồi".
Đâu chỉ có mình anh sợ hãi. Si Nhan xông đến ôm lấy cổ anh, ghé vào lồng ngực anh òa khóc, "Anh dọa chết em rồi, nếu như không có anh, em biết phải làm sao?".
Nước mắt của cô và những lời nói quan tâm còn hữu hiệu hơn cả thuốc tê, Ôn Hành Viễn cảm thấy đùi mình hình như không còn quá đau nữa, khẽ vỗ lên lưng cô, anh dịu dàng an ủi, "Giấc mơ trong cuộc đời này của anh, anh không muốn có thêm một giây tiếc nuối nào nữa. Lời hứa sẽ luôn ở bên cạnh em, anh sẽ làm được. Cho nên, giả thiết không có anh này, không được thành lập".
Thế nhưng, sinh mệnh vô thường, trước mặt vận mệnh, lời hứa hẹn trở nên nhỏ bé và không chịu nổi sự đả kích.
Ôn Hành Viễn may mắn, có thể sống sót sau tai nạn.
Để cô khóc một hồi lâu, Ôn Hành Viễn mới nói tiếp, "Bảo bối, mặc dù anh rất thích em sà vào lòng anh thế này, nhưng mà, có thể cho anh uống chút nước trước không?".
Si Nhan nghe thấy thế lập tức ngừng khóc, rót nước cho anh, chu đáo đưa ống hút đến bên miệng anh, thấy anh chau mày, lòng đau khôn tả, "Chân đau lắm à anh?".
Ôn Hành Viễn uống nước xong, mới giở tính con nít trả lời cô. "Vừa rồi người đông anh ngại không nói, sao không tiêm cho anh mũi giảm đau, không phải là bị dập chết thì cũng là đau chết".
Si Nhan hận không thể đánh anh mấy cái cho hả giận, "Anh thử nói linh tinh lần nữa xem?".
Ôn Hành Viễn đáng thương đưa tay về phía cô, dáng vẻ "quả thật là rất đau".
Thấy trán anh lấm tấm mồ hôi, Si Nhan xoa đầu anh, "Thuốc giảm đau không thể tiêm nhiều, quá liều sẽ không có lợi cho việc phục hồi sức khỏe, đau anh cứ nói, em ở đây với anh, được không?".
Ôn Hành Viễn cũng không muốn làm cô khóc, giọng điệu bỡn cợt nói, "Chút đau này anh vẫn chịu được, ngược lại là em ấy, khóc đến sưng húp cả mắt lên rồi kìa, xấu chết đi được".
"Em còn chưa chê anh bị hủy dung nhan đâu, anh còn moi móc khuyết điểm của em!"
"Có moi móc thế chứ mói móc nữa anh cũng chỉ yêu mình em thôi!"
"Anh chỉ được cái dẻo miệng!"
"Ai bảo em khiến anh yêu chứ!"
Si Nhan nghiêng người hôn lên đôi môi khô khốc của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!