Chương 24: Thế giới nhỏ của chúng ta (6)

Type: TTLạcNhi

Đang ngồi thơ thẩn trong phòng khách thì Ôn Phỉ Văn gọi điện thoại đến, "Bên Mỹ có người đang thu mua cổ phiếu Ôn Thị, con sắp xếp thời gian qua đó xem thế nào, anh con gần đây bận rộn không có thời gian".

Ôn Hành Viễn không hề tỏ ra bất ngờ, lập tức nghiêm túc, "Lúc đọc báo cáo con đã phát hiện ra, con sẽ nhanh chóng qua đó, tìm hiểu tình hình cụ thể rồi cân nhắc giải quyết chuyện này". Vốn dĩ lần này anh vội đến thành cổ là muốn trước khi ra nước ngoài qua thăm Si Nhan, không ngờ lại "chữa lợn lành thành lợn què", quan hệ của hai người lại thành ra bế tắc thế này.

Xử lý xong chuyện công, Ôn Hành Viễn một mình đến quán bar.

Trương Tử Lương đang ngồi hút thuốc trước cửa sổ, thấy anh bước vào liền hỏi, "Sao tối qua cậu không đến?".

Ôn Hành Viễn không lên tiếng, ngồi đối diện với Trương Tử Lương, châm thuốc hút.

"Sao vậy?", Trương Tử Lương thấy anh đang có tâm trạng, "Nhan Nhan đâu? Đi làm rồi à?".

Ôn Hành Viễn "ừm" một tiếng, thấy Đỗ Linh vẫy tay chào hỏi mình, anh gật đầu, xong quay mặt hỏi, "Bao giờ hai người kết hôn?".

"Còn chưa nhọc lòng đủ à, quan tâm đến bản thân mình đi", Trương Tử Lương nhìn Đỗ Linh, giữa hàng lông mày là ý cười, "Chuyện của tôi và Tiểu Linh chỉ còn là vấn đề thời gian thôi nhé!".

Ôn Hành Viễn không phản bác, đáy mắt thoáng qua tia u sầu, có thể thấy tâm tình anh không tốt.

Trương Tử Lương thấy anh ngửa cổ uống ly rượu lớn, chau mày, "Có ai uống như cậu không? Mua say vào thân hả?". Thấy anh lại muốn châm thuốc, Trương Tử Lương đưa tay cướp lấy, "Không phải là Nhan Nhan không cho cậu hút sao?".

"Cô ấy chẳng buồn quản tôi đâu, còn đang giận tôi cơ."

Nghe Ôn Hành Viễn tỉ mỉ kể lại ngọn nguồn, Trương Tử Lương cười, "Cậu cũng thật là, đưa người ta đi rồi, còn tức giận làm gì nữa? Nếu không thì giả bộ hồ đồ rồi khuyên cô ấy đừng đi, đã đến rồi thì nhịn đi, nghĩ gì vậy hả? Cuối cùng lại mất cả chì lẫn chài".

"Vớ vẩn", Ôn Hành Viễn thở dài nói, "Cậu chưa nhìn thấy dáng vẻ cô ấy toan nói lại thôi đâu, tôi không đập vỡ cái ghế đã coi như rất kiềm chế rồi".

Trương Tử Lương tỏ vẻ bỡn cợt giơ ngón cái về phía anh, "Đàn ông chân chính là người có thể kìm nén được cơn giận".

Ôn Hành Viễn liếc Trương Tử Lương một cái, nghĩ về mười năm kiên trì của mình, tự cảm thấy lần này anh quả thực đã quá kích động, "Tôi đã xin lỗi rồi, cô ấy vẫn không chịu ngó ngàng đến tôi, buổi trưa cũng không cho tôi đến ăn cùng".

Trương Tử Lương làm vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Bạn gái là người thế nào? Chính là người bất luận đúng sai ta đều phải dỗ dành. Cậu là người thực tế hay là kẻ ngốc vậy? Trên thương trường bày mưu lập kế, sao yêu đương lại không có chút kỹ năng nào thế?".

Ôn Hành Viễn đâu có thể chịu thừa nhận chỉ số EQ của bản thân thấp, anh lẩm bẩm, "Không biết cưới về làm vợ, hay là làm bà cố nữa".

Trương Tử Lương ra giọng người từng trải, "Giai đoạn này, cậu chắc chắn phải dỗ dành như dỗ bà cố, về phần sau này, vì sự hòa hợp ấm êm của gia đình, cũng không thể thờ ơ".

Ôn Hành Viễn chưa từng lờ đi ý kiến của Si Nhan, trước giờ anh đều để cô hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc của Phật Thích Ca Mâu Ni, huống hồ ở lại thành cổ chỉ được vài ngày nữa là phải ra nước ngoài, đương nhiên anh sẽ không tiếp tục cố chấp nữa, chủ động gọi điện thoại cho Si Nhan. Kết quả là cô đang ở Cổ Vận Hương Đình, bàn bạc phương án quảng cáo với Văn Thao nên vội vàng cúp máy.

Gần giờ tan ca, Ôn Hành Viễn nhắn tin đến, "Anh đến đón em nhé?".

Si Nhan trả lời rằng cô đang ở bên ngoài.

Thế là, Ôn Hành Viễn kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến bảy giờ, "Còn chưa xong việc sao? Anh đến công ty đợi em".

Si Nhan từ chối, "Không biết bao giờ mới xong, em sẽ tự về".

Ôn Hành Viễn không quấy rầy công việc của cô. Đến chín giờ, anh nói, "Xong việc thì gọi điện cho anh, anh đến đón em".

Nửa tiếng đồng hồ sau, Ôn Hành Viễn đứng trên ban công nhìn chữ "Được" của cô, cảm thấy có chút bực dọc.

Thế nhưng, mãi đến mười rưỡi, điện thoại của Ôn Hành Viễn vẫn chưa đổ chuông, anh cầm chìa khóa xuống nhà, vừa ngồi vào xe, Si Nhan gửi tin nhắn đến, "Em mệt rồi, tối nay ở lại ký túc, chúc ngủ ngon".

Ôn Hành Viễn hít một hơi sâu, anh xuống xe, lên tầng rồi lập tức đi ngủ, không trả lời lại nữa.

Ngày hôm sau, Ôn Hành Viễn không nhắn tin, cũng không gọi điện, Si Nhan lặng lẽ như bốc hơi khỏi nhân gian.

Ngày thứ ba, hai người không ai ngó ngàng đến ai, tiếp tục chiến tranh lạnh. Chỉ là buổi tối Ôn Hành Viễn đã uống không ít rượu, được Trương Tử Lương vác về nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!