Type: Phùng Hà Trang
Si Nhan không lên tiếng, ánh mắt dừng lại hồi lâu trên tấm ảnh chụp chung của hai người trên bàn.
Trên tấm ảnh, Ôn Hành Viễn khẽ ôm vai cô, khuôn mặt đong đầy ý cười.
Ôn Hành Viễn không hỏi đến cùng, thoáng chốc, nghe thấy cô khẽ gọi tên anh, "Ôn Hành Viễn".
"Hử?", anh thấp giọng nói, giọng nói dịu dàng gần như lời thì thầm bên tai cô.
Lòng bỗng dung mềm nhũn, Si Nhạn thấp giọng xin lỗi, "Xin lỗi anh, tâm trạng của em không được tốt lắm".
Ôn Hành Viễn tinh tế nghe ra cái nghẹn ngào trong giọng nói của cô, anh cất giọng dịu dàng hơn, "Anh biết. Một lát nữa cúp điện thoại là đi ngủ luôn nhé. Ngoài anh ra, không được nghĩ đến bất kì ai khác", có những lời dằn trong lòng, không nói ra thì không vui, nhưng không biết phải nói thế nào, chỉ còn cách ám chỉ.
Si Nhan lau mắt, cười oán trách, "Sao anh lại bá đạo như thế chứ, nghĩ đến cha và anh trai em cũng không được à?".
Ôn Hành Viễn cũng cười, "Vậy thì mở rộng phạm vi ra một chút, ngoại trừ chú Si và Si Hạ ra, chỉ có thể nghĩ đến anh".
Si Nhan nghe ra hàm ý trong lời nói của anh. Cô đoán, vào lúc cô nhìn thấy Hàn Nặc, Trương Tử Lương cũng đã nhìn thấy. Nhưng Ôn Hành Viễn lại dung túng cho cô, không có lấy một câu hạch hỏi.
Si Nhan bỗng nhiên bật khóc, "Ôn Hành Viễn, sao anh lại nuông chiều em như thế?".
Ôn Hành Viễn khẽ trách cô một câu, "Ngốc ạ!".
Từ trước tới giờ, chỉ cần có thể, chỉ cần không vượt quá giới hạn chịu đựng của anh, anh đều thuận theo cô. Thế nhưng, lần "không hỏi han" này lại có sự khác biệt. Là anh sợ nói ra rồi, đáp án nhận được không phải là điều mà bản thân có thể chịu đựng, có lẽ anh không hề kiên cường như trong tưởng tượng.
"Khóc gì chứ? Nếu như giọt lệ này không phải rơi vì anh thì mau thu về đi".
Trong lòng Si Nhan chua xót, thẳng thắn, "Em nhìn thấy Hàn Nặc rồi".
Ôn Hành Viễn thở phào một hơi.
Sau đó, Si Nhan nằm cuộn người trên sô pha, lải nhải với anh – người ở ngoài nghìn dặm kia, chuyện cũ giữa cô và Hàn Nặc.
Cô nói, "Hàn Nặc là con một, được nuông chiều, nhưng chưa bao giờ nổi nóng với em, thậm chí không bao giờ to tiếng".
Cô lại nói, "Em thích ngủ nướng, Hàn Nặc mỗi ngày đều dậy sớm mua đồ ăn sáng đưa đến cho em, anh ấy cười nói: Ít nhiều gì thì em cũng phải ăn một chút, đói gầy người đi, xấu lắm".
Cô còn nói, "Hàn Nặc là một người rất ý chí, mặc dù điều kiện gia đình rất tốt, song luôn muốn dựa vào bản thân mình. Cho nên anh ấy mới bất chấp phản đối của cha, kiên trì muốn thi làm luật sư".
Cuối cùng cô nói, "Hàn Nặc gầy đi nhiều, nhìn bóng lưng của anh ấy, lòng em khó chịu".
Đây là lần đầu tiên Si Nhan nói với anh về Hàn Nặc. Trước kia, chỉ khi cô say rượu, anh mới thi thoảng nghe thấy cô lẩm bẩm cái tên ấy, mà những lúc ấy, đều là những lúc thần trí cô không tỉnh táo. Ôn Hành Viễn lẳng lặng lắng nghe, không phân biệt được lòng mình rốt cuộc là cảm giác gì.
Ôn Hành Viễn biết, Hàn Nặc yêu Si Nhan, rất yêu. Thời gian bốn năm và ký ức là thứ vĩnh viễn không thể xóa nhòa, như đã mọc rễ trong lòng họ.
Đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rằng Si Nhan dù có yêu anh, cũng không thể cho anh sự một lòng cả đời chỉ yêu một người. Nhưng bởi vì quá khứ của cô và Hàn Nặc có quá nhiều điều tươi đẹp và lần đầu, Ôn Hành Viễn vẫn không khống chế nổi sự đố kị.
Sau cùng, cảm xúc của Si Nhan đã ổn định, cô sợ hãi hỏi, "Anh có giận không?".
Ôn Hành Viễn không hề giấu giếm, thành thật trả lời, "Một chút", thấy cô không nói gì, anh lại hỏi, "Triệu chứng thất tình còn sót lại này là mang tính tạm thời thỉnh thoảng bộc phát, hay là lần cuối cùng?".
Si Nhan ăn ngay nói thật, "Em không biết".
Thôi bỏ đi, hà tất phải ép cô. Ôn Hành Viễn không muốn vướng mắc trong vấn đề này, anh chỉ hỏi, "Em có hối hận không? Ý anh là ở bên anh, em có hối hận không?".
"Hiện giờ thì chưa", cô khẳng định đáp án trong lòng, nhưng lời nói ra lại như giận dỗi, Si Nhan bổ sung thêm, "Không biết là sau này có hay không…".
Ôn Hành Viễn cắt lời cô, anh cười như trút được gánh nặng, giọng nói dịu dàng, kiên định, "Sau này càng không cho em cơ hội".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!