Chương 19: Thế giới nhỏ của chúng ta (1)

Type: Trần Uyên

Thế giới của tình yêu chỉ thích hợp cho hai người sinh sống, thêm một người sẽ trở nên chật chội. Trong thế giới nhỏ chỉ thuộc về chúng ta này, anh không muốn có ngờ vực, không muốn có cãi vã, càng không muốn cho người ngoài bước chân vào.

Ôn Hành Viễn ở thành cổ mải yêu đương quên đường về, tiến độ công tác giải phóng mặt bằng ở thành phố A đang hừng hực khí thế, Đường Nghị Phàm thì bận rộn đến tối tăm mặt mũi. Do lần đầu nhận công trình lớn thế này, để không xảy ra sai sót, có rất nhiều chuyện anh đều phải tự mình làm.

Đang ở công trường nghe Thạch Lỗi báo cáo tiến độ công việc thì Quý Nhã Ngưng gọi điện đến. Đường Nghị Phàm bắt máy nhưng người ở đầu dây bên kia lại là thư ký Lý, cô nói với anh, "Tổng Giám đốc Đường, anh mau vào bệnh viện đi, chị Quý bị ngất xỉu rồi".

Đường Nghị Phàm chẳng kịp tháo mũ bảo hộ xuống, từ công trường chạy xe thẳng tới bệnh viện.

Cao Các đã tiến hành kiểm tra sức khỏe kỹ càng cho Quý Nhã Ngưng, an ủi Đường Nghị Phàm, "Dạo gần đây chắc là cô ấy thức đêm nhiều nên bị thiếu máu, không có gì nguy hiểm cả, cần chú ý nghỉ ngơi hơn thôi".

Từ lúc giành được hạng mục Kim Bích, Quý Nhã Ngưng và đội ngũ thiết kế cũng bận rộn ngày đêm, thậm chí có lúc ngủ đến nửa đêm còn phải dậy tăng ca. Đường Nghị Phàm cũng bận rộn, ít nhiều đã lơ là vấn đề sức khỏe của cô. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Quý Nhã Ngưng, anh lo lắng hỏi, "Có cần phải nằm viện theo dõi thêm vài hôm không?".

Quý Nhã Ngưng kéo tay anh, làm nũng, "Em không chịu được mùi nước khử trùng của bệnh viện".

Đường Nghị Phàm nắm lấy tay cô, "Chúng ta phải nghe lời bác sĩ".

Cao Các vỗ vai anh, "Không cần ở lại bệnh viện, về nhà nghỉ ngơi hai ngày là được".

Đường Nghị Phàm giờ mới yên tâm.

Về đến nhà, Quý Nhã Ngưng vừa uống thuốc vừa vỗ về Đường Nghị Phàm, "Cao Các là bác sĩ có chuyên môn cao, anh ấy đã nói không sao rồi, anh đừng lo lắng nữa mà".

Đường Nghị Phàm vẫn đang tự trách mình vì đã không quan tâm đến cô, thở dài ôm Quý Nhã Ngưng vào lòng, lời nói mang theo ý trách cứ, "Lớn thế này rồi mà không biết tự chăm sóc bản thân, Hành Viễn gọi điện không cần phải gấp rút như vậy, vẫn còn thời gian, em lại chẳng chịu nghe lời".

Quý Nhã Ngưng nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp, "Người ta bị ốm rồi, anh còn lải nhải trách móc".

Đâu nỡ lòng nào nặng lời với cô, Đường Nghị Phàm hôn lên trán Quý Nhã Ngưng, "Chỉ biết làm nũng thôi", dứt lời anh đỡ cô nằm xuống, "Em ngủ một lát đi, khi nào tỉnh dậy, mình sẽ cùng ăn tối".

Quý Nhã Ngưng chu miệng không làm theo, ôm lấy eo anh làm nũng, "Em muốn anh ôm em ngủ cơ".

Đường Nghị Phàm nhìn đồng hồ, ngồi bên giường gọi điện cho Thạch Lỗi, dặn dò xong xuôi công việc, anh mới cởi áo khoác ra nằm xuống.

Quý Nhã Ngưng nhích người lên, nằm trong lòng anh, đầu dựa vào khuôn ngực anh, khóe miệng mỉm cười, nhắm mắt lại.

Cô thay áo ngủ, tấm lưng bóng mịn mềm mại lộ ra bên ngoài, Đường Nghị Phàm ôm cô, khẽ vuốt ve, không khỏi đau lòng, "Hình như em gầy đi rồi thì phải?".

Quý Nhã Ngưng dựa đầu vào ngực anh, khẽ cười, "Đâu có, mẹ nói sau khi em kết hôn còn béo lên cơ!".

Đường Nghị Phàm mỉm cười, cúi đầu ngắm nhìn đôi má phớt hồng của cô.

Quý Nhã Ngưng ngẩng đầu, ánh mắt vừa khéo chạm vào đôi mắt sáng rực của Đường Nghị Phàm. Cô biết gần đây vì mải lo việc thiết kế nên đã lạnh nhạt với anh, dù sao thì hai người vừa mới cưới. Hiểu được khát khao của anh, cô không quan tâm bản thân còn đang ốm, liền ôm lấy cổ anh, khẽ hôn lên. Môi hai người quấn quýt, triền miên không dứt.

Bị sự chủ động hiếm có của cô quyến rũ, Đường Nghị Phàm khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy Quý Nhã Ngưng vào lòng.

Anh chần chừ một lát, thở hổn hển chống người dậy, xoa mặt cô vẻ cưng chiều, giọng nói càng thêm dịu dàng, "Em còn đang ốm đấy".

Quý Nhã Ngưng chăm chú nhìn gương mặt anh, chồm người lên cắn nhẹ môi anh, giọng nỉ non gần như có như không, "Em nhớ anh rồi", dứt lời, gương mặt cô đã đỏ lựng.

Trong lòng thoáng chốc được niềm vui sướng lấp đầy, Đường Nghị Phàm khàn giọng, "Anh cũng thế", vừa dứt lời, anh đã trao cho cô một nụ hôn thật sâu.

Mặt trời gác núi, những giọt nắng xế chiều dài lớp vàng nhàn nhạt, làm nổi bật cảnh xuân kiều diễm trong phòng ngủ.

Sau khi triền miên, Quý Nhã Ngưng chìm sâu vào giấc ngủ, Đường Nghị Phàm khẽ chỉnh lại tư thế, ôm cô vào lòng, nhìn dáng vẻ của cô, anh mỉm cười. Điện thoại trên đầu giường bỗng rung lên, Đường Nghị Phàm ngồi dậy liếc nhìn, màn hình hiển thị "Trương Nghiên".

Anh chần chừ một lát rồi ngắt máy. Rất nhanh sau đó, một tin nhắn được gửi đến, chỉ có hai chữ, "Chuyện công".

Đường Nghị Phàm trả lời lại, "Tìm Thạch Lỗi đi. Bà xã tôi đang bị ốm, tôi đang ở nhà chăm cô ấy".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!