Đường Nghị Phàm nhìn Quý Nhã Ngưng rồi mới chuyển sang Tạ Viễn Đằng, "Đến đưa bản phương án à? Trương Nghiên dẫn giám đốc Tạ đến văn phòng của Hành Viễn đi".
Ánh mắt Trương Nghiên dừng lại trên văn kiện mà Quý Nhã Ngưng ôm trong lòng một giây, "Giám đốc Tạ, mời theo tôi".
Trải qua gần mười lần sữa chữa, phương án quảng cáo của Cửu Duy cuối cùng đã khiến Ôn Hành Viễn hài lòng. Anh ký tên lên bản phương án, nói, "Vất vả cho cô rồi, giám đốc Tạ".
Tạ Viễn Đằng cười đúng mực, "Tổng Giám đốc Ôn khách sáo rồi, làm khách hàng hài lòng là tôn chỉ của chúng tôi".
Trước câu chào hỏi quá mức rập khuôn, Ôn Hành Viễn khẽ gõ ngón trỏ của bàn tay trái xuống bàn, trầm mặc.
Trước mặt người ngoài, anh trước nay không phải là người ôn hòa.
Ta Viễn Đằng đoán không thấu ý nghĩ thực sự của anh, chỉ hứa hẹn về công việc, "Vậy thì chúng tôi sẽ bắt đầu chuấn bị dựa theo phưong án này, dốc hết sức lực nâng cao hiệu quả của lần quảng bá", rồi đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
Ôn Hành Viễn không tỏ thái độ gì với lời hứa của Tạ Viễn Đằng, chỉ đổi đề tài câu chuyện, "Nghe nói Hàn Nặc quay về Thiên Dụ rồi?"
Đây là người thứ hai trong ngày nhắc đến Hàn Nặc với cô. Tạ Viễn Đằng đắn đo một hồi, đưa ra câu trả lời lấp lửng, "Có lẽ vậy".
Ôn Hành Viễn ngước mắt nhìn cô, nói trúng tim đen, "Cô không biết? Lạ đấy nhỉ".
Tạ Viễn Đằng cảm nhận được hàm ý mỉa mai trong lời nói của anh, đáp trả, "Giao tình giữa anh ấy và tôi, kém xa so với Si Nhan".
Điều bất ngờ là, Ôn Hành Viễn không hề tức giận, anh cúi đầu cười, ý tứ khó thấu mà đáp lại hai chữ. "Đúng vậy".
Buổi tối, Đường Nghị Phàm thuyết phục Ôn Hành Viễn, dẫn theo Quý Nhã Ngưng đến quán bar bạn bè mới khai trương để ủng hộ, cùng đi còn có cô gái Ôn Hành Viễn mang theo, Lý Hiểu Quân.
Sau khi Si Hạ đến, nhìn vị khách họ Lý thì sắc mặt không được tốt lắm. Anh ngồi đối diện với Ôn Hành Viễn, hút hết điếu này đến điếu khác. Khói thuốc tà là che phủ, khiến người ta không nhìn ra biểu cảm trên gương mặt anh.
Ôn Hành Viễn uống chén này nối tiếp chén khác, tựa hồ muốn chếnh choáng men say giải ngàn đời sầu bi, song càng uống càng tỉnh.
Bầu không khí có phần căng thẳng, mãi đến khi đám người Thạch Lỗi, Cao Các lần lượt đến, mới lắng dịu hơn.
Quý Nhã Ngưng vài lần muốn đứng dậy ngồi bên Ôn Hanh Viễn, đều bị Đường Nghị Phàm kéo trở về, cô tức giận.
"Cho dù bị Nhan Nhan từ chối, thì anh có cần phải từ bỏ hạnh phúc cả đời của bản thân như vậy sao? Lẽ nào là vì muốn Nhan Nhan áy náy?".
Đường Nghị Phàm nghiêng đầu nhìn Ôn Hành Viễn
- người không nói một tiếng, tay khẽ dùng lực, ấn Quý Nhã Ngưng ngồi xuống bên cạnh, "Em nói ít vài câu đi. Sợ cậu ấy kìm nén quá phát bệnh, khó khăn lắm mới kéo được người ra ngoài, đừng mang thêm phiền phức cho cậu ấy nữa!".
Quý Nhã Ngưng "hừ" một tiếng, ''Không sợ kìm nén quá rồi bị nội thương à?".
"Đều bị thương đến phát điên rồi, còn muốn thế nào nữa? Dù sao thì tốt hay xấu, lần này đều phải có kết quả."
"Chỉ sợ kết quả là có người thực sự đính hôn, có người lại ở xa nghìn dặm suy sụp tinh thần, khiến cho nhất phách lưỡng tán(*)".
(*). Thành ngữ mới, dùng để chỉ hai bên cắt đứt quan hệ một cách dứt khoát.
"Cạch" một tiếng, Ôn Hành Viễn nặng nề đặt ly rượu trong tay xuống bàn, mọi người đưa mắt nhìn theo, anh đứng dậy bỏ đi.
Năm phút sau, dưới ánh đền tụ quang, chính giữa sân khấu, người đàn ông mang nét mặt cô đơn song vẫn phóng khoáng như thường ngồi trước đàn piano. Ngón tay thon dài tao nhã nhấc lên, hạ xuống, phím đàn nhảy múa, diễn tấu khúc "Cao chạy xa bay" ưu thương, triền miên.
"Có thể bảo trời đất này đừng ầm ĩ thêm nữa hay không, trong lòng tôi tĩnh lặng đến lạ thường, thật giả trong câu chuyện không có dư thừa sức lực để phân biệt, chẳng qua là muốn nghiêm túc yêu một lần thôi... "
Trạng thái tự đàn tự hát hoàn toàn quên mình kia, khiến cả người Ôn Hành Viễn toát lên vẻ sầu muộn, thâm tình. Khúc ca kết thúc, tiếng vỗ tay vang mãi, anh hoàn toàn không để tâm, không nhìn bất cứ ai, chậm bước rời khỏi.
Quý Nhã Ngưng không thể dằn cơn giận thêm nữa, đuổi theo ra ngoài, chặn Ôn Hành Viễn ở bãi đỗ xe, "Mang theo vị hôn thê đến dây tụ họp, Ôn Hành Viễn, anh muốn chứng minh điều gì vậy?".
Đối diện với câu chất vấn của cô, nét mặt Ôn Hành Viễn lạnh lùng, "Tôi không hiểu ý của cô, cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với cô".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!