Chương 15: Quyết định quan trọng nhất (1)

Type: Mều

Em gặp được anh, không phải trong độ tuổì đẹp nhất, nhưng vì anh, một lần nữa có lòng tin vào tình yêu, chờ mong những ngày tháng sau này. Em sẽ không hoài niệm về quá khứ thêm nữa, chỉ bởi vì hiểu rằng anh đã vì em mà giữ gìn trái tim chân thành nhất. Em tình nguyện dũng cảm vì anh. Em bằng lòng ở bên anh, hoàn thành quyết định quan trọng nhất của tình yêu.

Nghỉ ngơi hai tháng, lần trở lại này, Si Nhan vô cùng tích cực làm việc, không còn thờ ơ như ngày trước, chủ động tiếp nhận mấy dự án lớn, cúc cung tận tụy vì ông chủ, đến chết mới thôi. Sự nỗ lực của cô chẳng bao lâu đã được đền đáp, thành tích xuất sắc của Si Nhan khiến cô trong vòng ba tháng ngắn ngủi, từ một nhân viên không có tiếng tăm, phút chốc trở thành nhân vật sáng giá trong công ty con của "Quảng cáo Cửu Duy" ở thành cổ.

Cuộc sống của cô giờ chỉ xoay quanh công ty, nhà, đi làm, đi ngủ. Duy chỉ có điều khác biệt là, thế giới đột ngột trở nên yên tĩnh. Cuộc sống ấy có phần thoải mái, là do cô đã buông bỏ được đoạn quá khứ với Hàn Nặc, có phần né tránh, là vì cô không chủ động đến quán bar nữa, sợ Trương Tử Lượng sẽ nhắc đến Ôn Hành Viễn. Ngoại trừ những điều này ra, cô không từ chối tiệc xã giao như trước, thi thoảng sẽ thuận theo sự sắp xếp của lãnh đạo, đi dự một vài buổi họp báo và tiệc rượu, tiến lùi có chừng mực, hào phóng đúng mức.

Cứ bận rộn như vậy đến hết tháng Mười, trong tháng Mười một Si Nhan một mình đến Đại Lý. Đầu thu, sáng sớm và tối trời lành lạnh, sau cơn mưa nhỏ, mây mù tan, tâm tình của Si Nhan nhẹ nhõm và tươi đẹp.

Vốn dĩ, tháng Tư âm lịch mới là mùa đẹp nhất để ngắm bươm bướm, nhưng cô từng nghe nói, theo quan niệm của người dân tộc Bạch, suối Hồ Điệp là biểu tượng cho sự trung trinh trong tình yêu. Thế nên, dù chỉ có một mình, Si Nhan vẫn quyết định đến suối Hồ Điệp trước, chỉ bởi cảm động trước truyền thuyết lâu đời kia.

Nghĩ đến đôi tình nhân nhảy xuống suối, gan dạ bảo vệ tình yêu, Si Nhan muốn rơi lệ trước sự kiên định, mà cũng là sự bất đắc dĩ của họ. Bên bờ suối Hồ Điệp, cô hiểu rằng: Tình yêu có thiên trường địa cửu, chỉ là hình thức khác nhau mà thôi.

Rời khỏi suối Hồ Điệp, Si Nhan đi thẳng đến thành cổ Đại Lý. Đương lúc hoàng hôn, trong thành cổ có rất nhiều du khách, tiếng cò kè mặc cả vang lên vô cùng náo nhiệt, cô thong thả bước, tâm tình ngày một phấn chấn. Mãi đến khi tới bên hồ Nhĩ Hải, nỗi lòng tựa như đã chìm xuống đáy.

Tiếng còi trầm thấp vang lên, từ xa nhìn thấy hai chiếc du thuyền Thương Sơn và Nhĩ Hải đang chầm chậm cập bến, cô lẳng lặng đứng bên bờ, để mặc làn gió nhẹ thổi bung mái tóc dài.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau lưng cô, "Có thể giúp chúng tôi chụp một tấm ảnh không ạ?".

Dứt khỏi dòng suy nghĩ, Si Nhan quay người. Người con trai thân hình cao lớn đứng trước mặt cô, đang nở nụ cười ngại ngùng, còn cô gái xinh dẹp đứng bên cạnh cậu ta, từ động tác nắm lấy tay nhau của hai người họ, có thể thấy đây là đôi tình nhân trẻ tuổi.

"Được chứ", Si Nhan đồng ý một cách sảng khoái, mỉm cười nhận lấy máy ảnh.

"Cảm ơn chị", cậu con trai cảm ơn, đứng trước Nhĩ Hải, sánh vai cùng bạn gái.

Xuyên qua ống kính nhỏ, Si Nhan nhìn thấy khuôn mặt của cặp tình nhân này đong đầy hạnh phúc, chân thành và ngọt ngào. Trái tim của cô khẽ rung lên, nhanh chóng nhấn máy ảnh, lưu giữ khoảnh khắc ngắn ngủi

- đã trôi qua thì sẽ không bao giờ quay trở lại này.

Trước kia, cô cũng từng thân mật như thế mà dựa vào một vòng ôm vững chắc, ánh mắt giao nhau trong con sông dài của ký ức đã được phim ảnh lưu giữ, cho dù có phần phai màu, song vẫn là hồi ức tuyệt đẹp.

Đúng thế, chỉ còn là hồi ức.

Cứ như thế, cô làm quen được với cặp tình nhân trẻ tuổi Vương Hạo, Văn Tĩnh. Có lẽ là thấy cô một mình quá đáng thương, cũng vì cô đã nhiệt tình chụp ảnh hộ, Văn Tĩnh mời cô cùng đi với họ. Si Nhan không muốn quấy rầy thế giới hai người của họ, song quả thực không thể từ chối được lời mời nhiệt tình của Văn Tĩnh, thế nên cô bước vào hàng, đi về phía núi Kê Túc ngắm cảnh mặt trời mọc.

Đứng trên đỉnh núi cao hơn ba nghìn mét so với mực nước biến, nhìn mặt trời từ từ nhô lên đẩy lùi bóng tối, Si Nhan cảm thấy cánh cửa trái tim cũng theo đó được đẩy ra dần dần. Tắm mình trong ánh nắng trời, mặc cho ánh nắng ấm áp ôm trọn lấy mình, cô nhắm mắt, khẽ mỉm cười.

Mẹ à, Tiểu Nhan đứng gần mặt trời lắm mẹ ạ, Tiểu Nhan sẽ sống tốt, mẹ yên tâm nhé!

Khi biết Vương Hạo và Văn Tĩnh muốn đến trấn Đại Nghiên, Si Nhan kết thúc hành trình đến Đại Lý, nhiệt tình giúp họ đặt phòng khách sạn. Đồng tời làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí bà ngày cho hai người.

Đêm trước khi Vương Hạo và Văn Tĩnh kết thúc chuyến du lịch. Si Nhan đi làm tiệc tiễn hai người ở Thời Khắc Dịu Dàng.

Văn Tĩnh tò mò hỏi, "Chị Nhan, chị có bạn trai chưa ạ?".

Si Nhan nghe thấy thế khẽ chau mày, khuôn mặt lộ ra vẻ u oán, "Có người đàn ông nào tốt muốn giới thiệu cho chị à".

Vương Hạo suýt chút nữa thì bị dáng vẻ của cô chọc cười đến độ phun nước ra ngoài.

Văn Tĩnh lại cười, "Có chứ, chị có hứng thú không ạ?".

Si Nhan lơ đễnh, "Phải xem anh chàng đẹp trai đó cấp độ mấy sao đã".

Văn Tinh chồm lại bên người cô, "Em không đùa đâu, em nói nghiêm túc đấy, quả thực là có một người không tồi".

Si Nhan gật đầu một cách thận trọng, thái độ thành khẩn, "Chị cũng rất nghiêm túc".

Cô đương nhiên không phải là thực sự nghiêm túc, song Văn Tĩnh lại thật lòng, bắt đầu giới thiệu Văn Thao, anh trai của mình cho Si Nhan. Văn Thao, người thành phố A, có thể nói là một người thành công, tuổi đời chưa đến ba mươi, đã cầm lái cả một tập đoàn chuyên về trà, từng có hai đời bạn gái, đều bởi không bằng lòng ở lại thành cổ lâu dài mà chia tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!