Ba năm, Tân Vũ Phong vẫn luôn là một chàng rể hèn mọn, nén giận, nhẫn nhục chịu đựng, cho tới bây giờ chưa giận ai bao giờ.
Không ngờ bây giờ anh lại tát Quách Tuấn Hùng bay cả người.
*A a a! Răng của tao… răng của tao rụng rồi: Khóe miệng gã nhỏ máu, đau đớn khủng khiếp nên phát ra tiếng kêu gào thảm thiết "Tân Vũ Phong, anh điên rồi? Sao anh dám đánh anh Quách?"
Lâm Yến Vân vừa sợ vừa giận.
Phải biết rằng, gã là cậu ấm con nhà giàu, nhổ một sợi lông chân của gã thôi cũng đủ phiền phức.
Mà hiện tại gã bị ăn một bạt tai, ngay cả răng nanh đều bị đánh bay, đến lúc đó kẻ chịu tội không chỉ có Tân Vũ Phong mà cả nhà họ Lâm cũng bị vạ lây.
"Anh Quách, anh không sao chứ?"
Lâm Yến Vân lập tức xông đến chỗ Quách Tuấn Hùng, cẩn thận đỡ gã đứng lên, định bù đắp sai lầm một chút.
Nhưng giờ phút này, trong đầu chỉ còn cơn tức, mặt Quách Tuấn Hùng hầm hầm, trừng mắt nhìn anh "Thắng nhãi, mày ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám đánh tao?"
Quách Tuấn Hùng nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt tràn ngập lửa giận, chỉ hận không thể chém chết anh cho hả cơn giận.
"Vừa rồi, không phải mày bảo tao đánh à? Tao ra tay, là vì thỏa mãn yêu cầu của mày đấy! Nếu mày còn chưa đã thì tao có thể cho mày thêm vài cái bạt tai" Tân Vũ Phong lạnh lùng nói.
"Mày!"
Nghe vậy, gã tức đến nỗi khí huyết không thông "Gã không thể tưởng tượng được, thằng hèn này không những dám đánh mình mà còn dám khiêu chiến nữa.
"Thắng nhãi, mày giả vờ cái gì? Chỉ cần một câu nói của tao thì mày sẽ không ngóc.
đầu lên được. Đến lúc đó, không chỉ có mày, tất cả anh em bạn bè bên cạnh mày đều bị vạ lây"
Quách Tuấn Hùng uy hiếp, chắc chắn không phải đang đùa.
Dựa vào gia cảnh nhà họ Quách, muốn giết chết mấy người thường, dễ như trở bàn tay.
Lâm Yến Vân cuống lên, vội vàng ăn nói khép nép: "Anh Quách, Tân Vũ Phong hành động sốc nổi, mong anh giơ cao đánh khẽ"
Nghe nói như thế, Tân Vũ Phong thấy trong lòng ấm áp, nghĩ cô đang cầu xin cho.
mình.
Ai ngờ ngay sau đó, Lâm Yến Vân chuyển giọng: "Mong anh giơ cao đánh khẽ, đừng đổ tội lên đầu nhà họ Lâm"
Hóa ra nấy giờ cô chỉ lo cho nhà họ Lâm "Ha hat" Quách Tuấn Hùng nhe răng cười: "Yến Vân, nể mặt em, anh có thể bỏ.
qua cho nhà họ Lâm. Nhưng thẳng nhãi này.
phải quỳ xuống lạy anh chín mươi chín cái, rồi xin lỗi anh."
"Được Lâm Yến Vân lập tức gật đầu, xoay người nhìn Tân Vũ Phong, vẻ mặt ghét bỏ thúc giục anh nói: "Không nghe thấy anh Quách nói gì à? Mau quỳ xuống xin lỗi đi"
Lời của cô tuy không lớn nhưng lại giống như một con dao nhọn, đâm vào ngực anh.
Lúc này, Tân Vũ Phong chỉ cảm thấy trái tìm như xoẫn lại, không thể hô hấp.
"Yến Vân…"
Cổ họng anh khô khốc, chua xót nói: "Thật ra… em không cần sợ nhà họ Quách, quyền lực anh có bây giờ, nhà họ Quách vốn không thể so sánh! Anh không những có thể bảo vệ em an toàn, còn có thể cho em một cuộc sống sung túc, biến em trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời này"
"Đủ rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!