Chương 12: (Vô Đề)

Nhưng người bị đánh không phải Lâm Kiều Như mà là Lâm Hoàng Quân.

Thời khắc mấu chốt, Tần Vũ Phong chợt bước ra tát thẳng lên mặt Lâm Hoàng Quân.

Lâm Hoàng Quân bị đánh ngã trên đất, gò má sưng đỏ, khóe miệng cũng rỉ ra ít máu, vô cùng thê thảm.

Trong nhất thời, bên trong sân tĩnh lặng như tờ.

Tất cả mọi người đều bất ngờ.

Đám người Lâm Yến Vân đều tỏ vẻ không dám tin.

Ngay cả Lâm Kiều Như cũng hết hồn.

Cô hoàn toàn không ngờ người đàn ông xa lạ này lại ra tay bảo vệ cô.

"Hoàng Quân, con không sao chứ… Có sao không?"

Dương Nguyệt Dung lập tức vọt tới kiểm tra thương tích trên người Lâm Hoàng Quân.

"Mẹ, tên Tần Vũ Phong này muốn phản rồi! Mấy năm này hắn ăn của chúng ta, xài của chúng ta mà còn đánh con! Hôm nay phải cho hắn một bài học mới được!"

Lâm Hoàng Quân siết chặt nắm tay, không kiềm chế nổi cơn giận.

Cậu ta trước giờ vẫn luôn được nuông chiều, chưa từng bị giáo huấn, sao có thể nuốt trôi cục tức này?

"Tần Vũ Phong, mau xin lỗi Lâm Hoàng Quân!"

Lâm Yến Vân lạnh băng nói, giọng điệu như đang ra lệnh.

"Hừi"

Tần Vũ Phong cười lạnh: "Yến Vân, tôi và nhà họ Lâm mấy người đã chẳng còn quan hệ gì, dựa vào gì mà bắt tôi xin lỗi cậu ta? Huống hồ… Cậu †a say rượu lái xe, vi phạm pháp luật, món nợ này vẫn chưa tính xong đâu!"

Nghe vậy, sắc mặt đám người nhà họ Lâm chợt biến.

Chủ tịch Hồng không truy cứu nữa, nhưng dù sao Lâm Hoàng Quân cũng đã phạm luật, gây tai nạn còn bỏ chạy…

Nếu Tần Vũ Phong vạch trần chuyện này ra, Lâm Hoàng Quân có thể phải vào tù.

Nghĩ tới nghĩ lui, sắc mặt của Lâm Hoàng Quân càng ngày càng khó coi, cậu ta không dám chọc giận Tần Vũ Phong nữa, dù sao người ta cũng nắm được nhược điểm của cậu ta.

Lúc này, Dương Nguyệt Dung lại nhảy ra, nhìn Tân Vũ Phong cùng Lâm Kiều Như mà mắng: "Một thằng nhãi nhép vô dụng, một đứa con riêng vô sỉ, nhìn là thấy phiền! Còn ở đây làm gì, nhanh cút ra ngoài đi!"

Nhưng Lâm Kiều Như vẫn không chịu rời đi, cố nén khuất nhục mà quỳ sụp xuống.

"Cộp!"

"Cộp!"

"Cộp!"

Cô trực tiếp dập đầu ba cái, đáng thương nhìn Lâm Quốc Triều, cầu khẩn: "Bố, con van xin bố! Tiền phẫu thuật kia, bố làm ơn cho con mượn, sau này có tiền con trả lại cho bố!"

Lâm Quốc Triều khó xử.

Lâm Kiều Như dù sao cũng là máu thịt của ông ta, muốn dứt bỏ cũng khó mà dứt bỏ.

"Con ranh này, bớt ở đây cầu xin!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!