Chương 5: (Vô Đề)

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không ngờ là, cún con kém tuổi của tôi lại rất kiêu ngạo, ngay cả mắt nhìn người cũng không tồi.

Dù sao thì họp lớp ai cũng nói chuyện theo nhóm, cũng không ai chú ý tới chỗ chúng tôi, tôi lập tức ghé vào tai Chu Sí nhỏ giọng giải thích:

"Thật ra… cũng không được xem như là bạn trai cũ của chị."

Tôi giải thích một câu mơ hồ, nhưng mà, Chu Sí lại ngẩng đầu liếc Giang Lâm một cái, sau đó cúi đầu nhìn tôi: "Cho nên, là chị yêu đơn phương sao?"

"..."

Sự thật đúng là như thế, nhưng cậu ấy cũng không cần nói trắng ra như vậy chứ?

Tôi cũng muốn giữ thể diện mà, ok?

Thấy tôi không nói gì, dường như Chu Sí coi như là tôi đồng ý, cậu ấy cười nhẹ một tiếng, cầm tay tôi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Lúc trước mắt nhìn của chị không tốt lắm, nhưng mà bây giờ có tiến bộ rồi."

Nói rồi, cậu ấy lại dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay tôi một cái.

Rất ngứa.

Tôi ngẩng đầu trừng mắt với cậu ấy, nhưng Chu Sí không những không tém tém lại, mà còn táo bạo hơn, nắm chặt tay tôi, bắt đầu mò lên phía trên.

Chít tịt mà.

Dưới bàn, tôi vội vàng giữ tay cậu ấy, cũng nhỏ giọng quát: "Đừng nghịch!"

Có bạn trai cún con kém tuổi chắc là trải nghiệm như thế này nhỉ, luôn luôn trong trạng thái… tình cảm mãnh liệt, mọi lúc mọi nơi đầu có thể làm mình đỏ mặt tía tai.

Cũng may là buổi họp lớp này cũng được tính là hài hòa, mọi người nhiều năm không gặp, còn có thể ngồi xuống cười nói tâm sự, cũng là chuyện hiếm có.

Hôm nay, không biết là ăn phải cái gì mà bụng hơi đau, tôi nhíu mày, đành phải bỏ miếng xương sườn vừa gắp xuống mâm, quay sang nói với Chu Sí: "Chị đau bụng, đi WC nhé."

"Em đi với chị."

Chu Sí cũng buông đũa, giọng điệu dịu dàng.

"Không cần." Cơn đau ở bụng càng ngày càng rõ ràng, tôi nắm lấy tay cậu ấy, ghé vào tai cậu ấy nói nhỏ:

"Chị sợ khi mình không có ở đây bọn họ sẽ nói xấu chị, em ở đây canh giúp chị đi."

Chu Sí hơi sửng sốt, bất đắc dĩ mà cười nói: "Được rồi, vậy có việc gì thì nhớ gọi điện thoại cho em."

"Được."

Nói xong, tôi gần như là chạy vụt đi.

Vừa ôm bụng vừa vọt vào nhà vệ sinh, giải quyết chuyện hệ trọng của đời người.

Rửa tay xong, ra khỏi nhà vệ sinh, tôi lại gặp được một người.

Giang Lâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!