Chương 8: (Vô Đề)

"Nếu như ta không đến, ngươi định ngoan ngoãn cho con sói này no bụng?"

Vi Nhiễm cúi đầu, hai tay ôm đầu gối.

"Bản lĩnh nhận biết phương hướng kém như vậy, vì sao còn muốn chạy trốn?"

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vi Nhiễm rủ đầu xuống càng thấp hơn nữa, dường như muốn vùi đầu vào bên trong cánh tay.

"Đi thôi, trở về với ta." Nam nhân xoay người, Vi Nhiễm ngoan ngoãn theo sát sau lưng hắn. Hắn rất cao, giống như đại ca của nàng, có bờ vai rộng, sống lưng thẳng tắp, chỉ là đại ca của nàng không có cường tráng như vậy. Nàng không hiểu sao lại cảm thấy rất an tâm. Trên đường đi, hai người đều không nói gì.

Nào ngờ, nam nhân vừa đi vào cửa hang, đột nhiên một tay ôm lấy bả vai quỳ xuống đất, bó đuốc cũng lăn ở một bên.

"Ngươi không sao chứ?" Vi Nhiễm liền vội vàng tiến lên, muốn đỡ hắn, không nghĩ tới thân thể hắn nghiêng một cái, dứt khoát tựa vào trên vai của nàng. Vi Nhiễm cứng đờ, chỉ cảm thấy hô hấp đình trệ, trái tim giống như có thỏ nhỏ nhảy loạn bên trong.

Trên người hắn có mùi xạ hương nhàn nhạc, hơi thở nam tính phả vào mặt nàng. Hơi thở mềm mại phun ở một bên cổ của nàng, làm lỗ tai của nàng bị thổi đến nóng lên. Ngày trước, nàng cũng từng tựa ở trên vai đại ca nũng nịu, nhưng cảm giác kia và hiện giờ hoàn toàn khác biệt.

Chân tay của nàng có chút luống cuống.

"Này?" Vi Nhiễm đưa tay sờ lên trán của hắn, bỏng đến dọa người. Chắc hẳn vừa rồi hắn ra ngoài tìm nàng đã tiêu hao hết một chút thể lực cuối cùng của hắn rồi.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vi Nhiễm đỡ hắn, tựa ở trên vai mình, cố gắng hết sức đỡ hắn nằm trên đống cỏ xong. Nàng lại dùng bình sành nấu tuyết thành nước, thấm ướt băng gạc, đặt ở trên trán nam nhân. Mi tâm của hắn nhíu lại, không biết là đau đớn do vết thương, hay là bị cơn sốt hành hạ.

Vi Nhiễm nghĩ, trước đây bọn họ bắt cóc nàng, nàng chạy trốn cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa đêm qua nàng giúp hắn khâu lại vết thương, hôm nay hắn cứu được tính mệnh của nàng, cũng xem như hai bên hòa nhau. Nhưng giờ phút này nhìn thấy tình trạng này của hắn, trong lòng vẫn xuất hiện cảm giác bất an áy náy. Nói cho cùng, hắn là bởi vì cứu nàng nên bệnh tình mới nặng thêm.

Vi Nhiễm nhìn chuỗi kết bằng cỏ vong ưu trên tay mình một cái, cởi ra đặt trên tay nam nhân kia: "Cỏ vong ưu này là thánh vật Cửu Lê chúng ta, truyền thuyết kể là nhờ tinh hoa của tổ thần biến thành. Ngươi không phải người xấu, cầu mong tổ thần có thể phù hộ ngươi, gặp dữ hóa lành."

Nàng vừa nói xong, đại hán đêm qua liền dẫn hai người hùng hùng hổ hổ xông vào trong động. Nhìn thấy Vi Nhiễm ngồi ở bên cạnh nam nhân, mấy người đều sững sờ. Vi Nhiễm vội vàng đứng lên ngay lập tức, tránh ở một bên.

Trong hai người này có một người hình như Vi Nhiễm đã gặp qua ở Phủ quốc công rồi.

Người kia tiến lên nhìn một chút, quay đầu nói với đại hán: "Ngụy đô đầu và ta hộ tống Quân sử cấp tốc rút lui ở đường nhỏ sau núi, quốc công gia đang ở bến đò Lô Hoa tiếp ứng. Hoắc Giáp ngươi đưa Tam tiểu thư trở về chùa Thiên Duyên."

Chờ Hoắc Giáp đáp một tiếng, đi đến trước mặt Vi Nhiễm hành lễ: "Để tiểu thư bị sợ hãi. Chúng ta là thuộc hạ của quốc công gia, cố ý tới đón ngài trở về."

Vi Nhiễm đáp lễ, vẫn còn đang suy nghĩ xưng hô của người kia. Chiếu theo quân chế Đông Hán, Quân sử là cấp bậc của một chỉ huy sứ quân được tướng lĩnh tôn kính gọi . Nam nhân này... Tựa hồ lai lịch không nhỏ. Nàng còn vẫn đang suy nghĩ thì nam nhân đã bị hai người kia từ bên trên đống cỏ đỡ ra ngoài.

Mùi hương trên người hắn giống như còn lưu lại một chút bên trong huyệt động này... Nhưng đời này cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.

Trên đường Hoắc giáp mang Vi Nhiễm trở về chùa Thiên Duyên chỉ giải thích qua loa sự việc.

"Đêm qua sau khi biết tiểu thư mất tích, phu nhân lập tức báo tin về thành. Chúng ta đuổi tới chân núi Thái Hòa thì tuyết lớn ngập núi, bị Hoành Trùng Đô cản trở. Cho tới không lâu sau đó, Dương Tín mang theo Hoành Trùng Đô lên núi bao vây chùa Thiên Duyên, điều tra trắng trợn. Vừa nãy, chúng ta thăm dò phát hiện được tin tức của Ngụy đô đầu nên cùng nhau xuống phía sau núi."

Hoành Trùng Đô chính là nha binh của Bình lư Tiết Độ Sứ

- Dương Thủ Trinh, Dương Tín là nhi tử của Dương Thủ Trinh, đảm nhiệm chức chỉ huy sứ Hoành Trùng Đô. Cái gọi là nha binh chính là thân binh Tiết Độ Sứ, bên ngoài có quân đội, có mặt ở khắp nơi. Nha binh của Hoành Trùng Đô bên trong Hán chư đường Tiết Độ Sứ đều là dạng tinh anh, ở phía sau Hán đông đường càng thêm hoành hành không chút trở ngại.

Vi Nhiễm cười khổ: "Đêm qua... Ta còn tưởng rằng bọn họ là người xấu."

Hoắc Giáp khoát tay nói: "Đều là hiểu lầm. Ngụy đô đầu nói rằng bọn họ vì thoát khỏi Dương Tín, dưới tình thế cấp bách đạp tuyết chạy trốn tới trên núi, không có phương hướng. Vốn dĩ muốn đi chùa Thiên Duyên bắt một tiểu tăng đến chỉ đường, lại đi nhầm vào thiền phòng Tây viện, bị tiếng ca trong phòng tiểu thư hấp dẫn tới nên bắt nhầm tiểu thư. Hắn vốn định đưa tiểu thư về, bất đắc dĩ đêm qua bão tuyết quá lớn, chỉ có thể coi như thôi."

"Thì ra là thế. Bọn họ là ai?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!