Vi Nhiễm giải thích: "Lúc trước con và người già trong tộc đều không thích uống nước thuốc, do đó dẫn đến bệnh tình kéo dài thêm. Mẫu thân con bèn làm viên thuốc bọc đường này cho bọn họ uống. Bà còn dựa vào sự thay đổi của thời tiết, có đôi khi là dùng cam thảo để làm, có đôi khi là vỏ quýt, nói chung có thể áp chế vị đắng trong thuốc, như vậy nuốt xuống cũng không khó."
"Mẫu thân con thật sự là tâm tư khéo léo." Phùng thị vỗ tay Vi Nhiễm nói: " Có cơ hội ta cũng muốn gặp nàng một lần."
Vi Nhiễm cúi đầu nói: "Mẫu thân con đã qua đời lâu rồi."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phùng thị trìu mến sờ lên tóc nàng: "Hài tử đáng thương, đừng khổ sở. Về sau nơi này chính là nhà của con, ta chính là mẫu thân của con."
Hốc mắt Vi Nhiễm ửng đỏ. Trước đó là bị ép thừa nhận cửa hôn sự này với Chu Gia, lúc này thấy Phùng thị hòa ái dễ gần, giống như mẹ hiền, trong lòng có mấy phần cảm động, cung kính nói: "Nhất định con sẽ phụng dưỡng mẫu thân thật tốt."
Phùng thị lại nói chuyện với nàng một hồi, cho đến khi có chút mệt mỏi mới để nàng rời đi.
Chờ Vi Nhiễm đi ra khỏi phòng Phùng thị. Tịch Chiếu đi qua nói: "Hai vị ma ma được mời đến từ trong cung đang chờ ở phòng khách, mời tiểu thư qua đó bái kiến."
"Làm phiền tỷ tỷ dẫn đường." Vi Nhiễm khách khí nói.
Mấy người đi được nửa đường thì Dương Nguyệt phát hiện túi thơm trên eo mình mất đi, liền nói với Vi Nhiễm một tiếng, trở về Bắc viện tìm kiếm. Nào biết được nàng vừa bước vào Bắc viện, lập tức nghe được bên trong có hai thị nữ đang nói chuyện: "Con xú nha đầu từ sơn dã tới kia thật có bản lĩnh đấy, dỗ được phu nhân vô cùng vui vẻ."
"Tiện dân chính là tiện dân, chẳng qua muốn lợi dụng tên tuổi phủ Quốc công chúng ta mà thôi." Người nói chuyện chính là thị nữ trước đó ở trong phòng khuyên Phùng thị uống thuốc, nàng ta hung hăng nói, "Nàng ta muốn gả cho Quân sử, nhưng ngay cả một đầu ngón tay của Nhị tiểu thư chúng ta cũng không sánh nổi! Chờ Nhị tiểu thư trở về, nhất định sẽ cho nàng ta mất mặt!"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đúng thế đúng thế. Gà nơi sơn dã làm sao sánh bằng Phượng Hoàng? Rõ ràng người Quân sử thích là Nhị tiểu thư chúng ta." Một thị nữ khác phụ họa nói, "Đến lúc đó Thanh Hòa ngươi có thể gả đi cùng Nhị tiểu thư."
"Không nên nói bậy." Thị nữ gọi là Thanh Hòa kia đỏ bừng mặt.
Trong lòng Dương Nguyệt khó chịu, lại hiểu rõ úc này các nàng đang ăn nhờ ở đậu, không nên gây ra rắc rối. Thấy hai thị nữ kia đi, nàng cũng không muốn tiếp tục tìm túi thơm nữa, trực tiếp trở về phòng khách.
Vi Nhiễm đang học, ngồi nghiêm chỉnh. Từ nhỏ cha và đại ca đã hao tâm tổn trí dạy nàng rất nhiều, nhưng đều là những phong cảnh thiên nhiên, câu chuyện lịch sử, trong trí nhớ của nàng cũng chưa từng học qua những lễ nghi phiền phức này. Vi Nhiễm lớn lên ở sơn dã, bản tính đương nhiên là tự do, leo cây lấy trứng chim, trộm rượu nướng thịt rừng, những thứ này đều thành thạo. Nhưng học tập giống thiên kim tiểu thư, đi đứng có nề nếp, thực sự ngột ngạt đến chết.
Mỗi lần nàng lộ ra một chút không kiên nhẫn thì ma ma họ Tôn liền nói: "Cô nương làm Tam tiểu thư phủ quốc công gả cho nam nhân tài giỏi nhất Đại Hán, sao có thể lười biếng?"
Một ma ma họ Trương khác nghiêm mặt bổ sung một câu: "Đến lúc đó làm mất thể diện phủ Quốc công và Tiêu phủ, người bên ngoài sẽ nói cô nương đến từ nơi sơn dã, không hiểu quy củ."
Sau khi Dương Nguyệt nghe vậy, nhớ đến hai thị nữ Bắc viện kia, trong lòng càng thêm khó chịu, trong lòng càng thêm đau lòng cho Vi Nhiễm. Nàng biết những người Hán này đều xem thường bọn họ, cho rằng Vi Nhiễm là dã nha đầu không có dạy dỗ, không ra gì. Nhưng lúc Vi Nhiễm ở Cửu Lê, cũng đường đường là Đại Vu nữ, từ nhỏ được hưởng sự che chở sủng ái, đến vị Quân công tử kia cũng chưa từng nặng lời với người.
Chờ hai ma ma nghiêm khắc kia đi khuất, Vi Nhiễm lập tức nằm trên giường, đấm bắp chân tê dại của mình: "Nguyệt Nương, hai ma ma này thật đáng sợ! Hai cái đùi này của ta đều sắp mất cảm giác rồi. Ngươi mau tới đấm bóp giúp ta đi."
Dương Nguyệt yên lặng ngồi xuống bên cạnh nàng, giúp nàng đấm bóp, cúi đầu không nói một lời.
"Nguyệt Nương, ngươi sao vậy?" Vi Nhiễm đứng lên, nhìn thấy đôi mắt Dương Nguyệt đỏ lên, ôm lấy mặt của nàng hỏi, "Ai chọc Nguyệt Nương của ta khóc?"
"Vu nữ... Vu nữ từ nhỏ đến lớn, khi nào chịu qua khổ cực như vậy..." Dương Nguyệt đưa tay xoa xoa khóe mắt.
Vi Nhiễm cười nói: "Nhìn ngươi kìa, chẳng qua là bị hai ma ma nói hai câu, ta chịu được. Nhưng ngươi tuyệt đối không nên nói cho ta đại ca biết, miễn cho hắn lo lắng, có biết không?"
"Thế nhưng mà Vu nữ..." Dương Nguyệt vẫn đau lòng.
Vi Nhiễm ôm lấy Dương Nguyệt, không biết nói với nàng hay là tự nhủ: "Ta hiểu. Nhưng con đường này là chính ta chọn, ta nhất định sẽ cố gắng sống tốt. Hãy tin ta."
Dương Nguyệt nín khóc mỉm cười: "Vâng."
"Cười một cái nhìn mới tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!