i Nhiễm cảm thấy Cố Thận Chi nhất định là lầm rồi. Sao Tiêu Đạc có thể thích nàng... Chuyện này sao có thể sẽ là sự thật? Bọn họ là phu thê bị ép buộc chung một chỗ, cũng không có tình cảm làm cơ sở. Bởi vì bản thân hiến kế cứu được Tiêu phu nhân mà thái độ của hắn có chút thay đổi. Có lẽ coi mình như sủng vật mà đối đãi, chuyện này cách 'thích' quá xa rồi.
Nàng cũng không có gửi cho hắn hạt đậu đỏ nào cả, nhất định là cái bẫy do những người phục kích hắn bày ra. Mà lấy thái độ đối nhân xử thế của Tiêu Đạc, thế mà không thèm chứng thực đã trúng kế, chỉ có thể nói rõ uy lực của hạt đậu đỏ kia quá lớn.
"Không tin?" Cố Thận Chi đứng lên: "Ngươi đi theo ta."
Vi Nhiễm đi theo Cố Thận Chi ra ngoài, đi thẳng đến trước cửa phòng đóng chặt của Tiêu Đạc. Y sĩ và thị nữ đều canh giữ ở trong viện, xếp thành hai dọc, câm như hến. Lý Diên Tư đang đi tới đi lui, mặt ủ mày chau, mặc hắn dùng hết ba mươi sáu kế nhưng vẫn không có cách nào hạ được Tiêu Đạc. Nhìn thấy Vi Nhiễm tới, lại một lần nữa có hy vọng.
Lý Diên Tư nói: "Phu nhân, vết thương của Quân sử nhất định phải xử lý. Nhưng hắn không cho bất kỳ kẻ nào trong chúng ta tiến vào, ta thật sự không có cách nào."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đừng nóng vội." Cố Thận Chi quay đầu nói: "Tiểu Nhiễm, ngươi thử xem."
Vi Nhiễm nhớ tới vừa nãy nam nhân kia nổi giận với nàng, không muốn nhổ răng cọp. Lời Cố Thận Chi nói có chút đánh sâu vào lòng nàng. Trước đó, nàng luôn cố gắng làm một thê tử tốt, dịu dàng ngoan ngoãn quan tâm chỉ vì muốn lấy lòng Tiêu Đạc, cuối cùng đã đạt được mục đích. Nàng yên tâm cho rằng Tiêu Đạc thích Chu Gia Mẫn, giữa bọn họ sẽ không xảy ra tình cảm bên trong mớ hỗn loạn này.
Nhưng bây giờ nàng không thể không nhìn thẳng vào một việc. Nếu như không có Chu Gia Mẫn, nếu như Tiêu Đạc thật thích nàng, nàng phải đối mặt với quan hệ giữa bọn họ như thế nào. Tình cảm mười năm, hắn thật sự có thể dễ dàng buông xuống như vậy sao? Nếu như đổi lại là nàng, tự hỏi không dễ dàng buông xuống như vậy.
Vi Nhiễm bỗng nhiên có chút không biết làm sao. Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người vẫn giơ tay gõ cửa.
"Cút!" Tiêu Đạc lập tức quát.
Vi Nhiễm làm động tác ý chỉ nàng cũng không ngoại lệ với đám người, nhưng Lý Diên Tư lại chắp tay trước ngực, ra hiệu nàng nói một câu, một câu là tốt rồi. Vi Nhiễm đành phải quay người, hít thở sâu một hơi, nói: "Quân sử, khí trời nóng bức, vết thương nhất định phải được thay thuốc, vẫn nên để y sĩ đi vào nhé? Cho dù chàng không suy nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho mẫu thân còn đang ở Nghiệp Đô chờ chàng."
Lúc này, Tiêu Đạc không nói gì.
Lý Diên Tư và Cố Thận Chi trao đổi một ánh mắt, hai bên đều rõ ràng ở trong lòng. Lý Diên Tư thuận thế đẩy cửa ra, mang theo y sĩ tiến vào. Vi Nhiễm vốn muốn rời đi nhưng bị Cố Thận Chi nắm cổ tay kéo lại, đành phải đi vào theo.
Tiêu Đạc ngồi ở trên giường đưa lưng về phía đám người. Y sĩ muốn cởi quần áo trong của hắn, phía trên đỏ lên một khối, gần như là dính lên vết thương, kéo một lúc mới mở ra. Vết thương phía sau lưng đúng là đã nứt ra, mặc dù không có trước đó Vi Nhiễm đã nhìn thấy cảnh thảm thiết như vậy ở núi Thái Hòa rồi, thế nhưng là thoạt nhìn vẫn thấy rất đau. Nhưng người này luôn nhịn rất giỏi.
Bàn tay y sĩ run rẩy không ngừng vì sắc mặt Tiêu Đạc quá khó coi. Thật vất vả mới thoa thuốc xong, lúc quấn băng gạc tay lão lại không vững. Vi Nhiễm không nhìn được nữa, rất tự nhiên tiến lên cầm lấy băng gạt trong tay y sĩ, tay vòng qua vai Tiêu Đạc quấn lên eo.
Tiêu Đạc vốn đang nhắm mắt lại, nghe được một cỗ mùi hương hoa quế nhàn nhạt liền biết là nàng. Hắn cúi đầu, trông thấy bàn tay thon dài trắng nõn men theo hông hắn, trên cánh tay nhô lên một khối, hẳn là chỗ bị thương kia. Vật nhỏ này quả thật là muốn hành hạ chết hắn.
Hắn cầm lấy cổ tay nàng, kéo nàng ra: "Gọi y sĩ đến làm." Tay mình còn làm bị thương, sao có thể chăm sóc người khác được?
Băng gạc trong tay Vi Nhiễm bị hắn làm cho đột nhiên rơi xuống đất, nàng ảo não xoay người nhặt lên, cắn răng. Trong phòng này đâu còn có người nào khác, đám người thành tinh kia đã sớm rút lui hết rồi, chỉ còn lại một mình nàng. Nàng cũng không muốn nói chuyện với Tiêu Đạc, chỉ muốn nhanh chóng giúp hắn băng bó xong rồi rời đi. Dù sao từ nhỏ đại ca đã dạy nàng, đối người bị bệnh bị thương phải có kiên nhẫn, đây là phẩm hạnh cơ bản nhất của người học y.
Nàng lại cúi người làm ra thư thế ôm hắn, tiếp tục quấn băng gạc.
Nữ nhân này nhất định phải đối nghịch với hắn, cố ý muốn chọc tức hắn?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ta mới nói..." Tiêu Đạc tức giận xoay người, lại cách Vi Nhiễm đang cúi đầu không đến một tấc. Mắt lớn trừng mắt nhỏ, câu nói kế tiếp cứ như vậy ngẹn ở trong miệng.
Mùi hương hoa quế càng nồng, giống như rượu ngon nguyên chất lâu năm làm say lòng người.
"Chàng có thể đàng hoàng đừng nhúc nhích, để cho ta băng bó cẩn thận được không? Nơi này không có y sĩ, chỉ có ta thôi. Cho nên cho dù Quân sử ngài không muốn nhìn thấy ta, cũng xin nhịn một chút!" Vi Nhiễm cau mày, thật sự có chút tức giận, người này đã bị thương lại rất không phối hợp. So với hài tử tinh nghịch, người già sợ đau ở Cửu Lê đều phiền phức như nhau!
Một tiếng "Quân sử" này hoàn toàn chọc giận Tiêu Đạc. Hắn nhìn cánh môi mềm mại phấn nộn, mở ra khép lại nói ra cách xưng hô xa cách, rốt cuộc không kiềm chế được duỗi tay ôm lấy nàng, hôn lên đôi môi ấy.
Vi Nhiễm nhanh chóng ngã vào trong lòng ngực nóng hổi hữu lực của nam nhân, trong tay còn đang nắm băng gạc, "Ngô ngô" hai tiếng, liền bị hắn thuận lợi cạy mở hàm răng. Đầu lưỡi ẩm ướt của hắn dán lên đầu lưỡi của nàng, ép àng không có một chút chỗ trống để phản kháng. Kỹ xảo của hắn thật sự cao siêu, tay vuốt ve lưng nàng, để nàng xụi lơ thành bùn, giam hãm trong ngực của hắn.
Vi Nhiễm sống tới bây giờ, chỉ có tiếp xúc với một nam nhân như thế, lại còn là nam nhân rất biết chinh phục nữ nhân. Nàng quả thực bị đánh tới tơi bời, liên tục tháo chạy, giống như trận đánh vừa rồi của đại quân Khiết Đan. Những người trong doanh kỹ đứng xếp hàng muốn bò giường hắn cũng không phải không có nguyên do. Chí ít quá trình này vô cùng sung sướng. Thật sự là hắn rất biết cách lấy lòng nữ nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!