Một mực giày vò đến nửa đêm, Cố Thận Chi bắt mạch cho Tiêu Đạc xong mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu y không cứu Tiêu Đạc được thì chỉ sợ không ra khỏi căn phòng này, người đầu tiên sẽ không bỏ qua cho y chính là Lý Diên Tư. Nói đến tên kia học được bản lĩnh rồi, lại dám gào to với y? Nghĩ tới tất cả mọi người cũng là lo lắng Tiêu Đạc nên y tạm thời không so đo.
Tiêu Đạc mặc dù ngạo khí lại bá đạo, nhưng có thể khiến người bên cạnh vì hắn xông pha khói lửa thì cũng coi như có bản lĩnh. Hơn nữa cả người hắn liên quan đến an nguy của Đông Hán, nếu hắn có việc, thế cục Trung Nguyên còn không biết sẽ biến hóa như thế nào. Hắn lại rất có thể là viên Đế Tinh càng ngày càng sáng kia nữa.
Vi Nhiễm ngồi ở bên cạnh bàn, tay đỡ trán, mê man. Đoạn Trường thảo kia không hổ là độc vật nổi tiếng, sau khi nàng vừa uống vào thì cảm giác trong bụng giống như là bị thứ gì đó mạnh mẽ xoắn lại, nàng đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, còn nôn ra mấy ngụm máu. Nhưng may mà rốt cuộc cũng tìm được thuốc giải.
"Tiểu Nhiễm, trước mắt ngươi nghỉ ngơi thật tốt một chút đi. Nơi này có ta và y sĩ trông nom rồi, không có việc gì đâu." Cố Thận Chi đi đến bên cạnh nàng, khoác áo choàng lên giúp nàng, nhỏ giọng khuyên nhủ.
Vi Nhiễm lập tức tỉnh ngủ, quay đầu nhìn Tiêu Đạc đang nằm trên giường: "Hắn không có chuyện gì chứ?"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Thận Chi gật nhẹ đầu: "Độc đã giải rồi. Dựa theo nội tình thân thể của hắn thì ngày mai có thể tỉnh lại, vết thương do chủy thủ gây ra chỉ là việc nhỏ."
Vi Nhiễm yên lòng, nghĩ thầm không có việc gì là tốt rồi. Nàng cũng đúng là có chút không chịu nổi, cánh tay đau âm ỉ, lúc này chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Lý Diên Tư bưng đồ ăn bước vào, nhìn sắc mặt nàng không tốt liền nói: "Ta gọi thị nữ đỡ phu nhân đi nghỉ ngơi nhé?"
"Được." Vi Nhiễm chống tay lên bàn đứng lên, trước tiên đến bên giường giúp Tiêu Đạc dém kỹ chăn mền sau đó mới rời đi.
Lý Diên Tư nhìn bóng lưng nàng rời đi, lắc đầu thở dài: "Phu nhân đối xử với Quân sử thật sự là không còn lời nào để nói. Biết rõ Quân sử là vì cứu Nhị tiểu thư mới bị thương thành như thế này, còn không tiếc làm mình bị thương để giúp Quân sử thử thuốc. Lúc chủy thủ đâm vào cánh tay mảnh mai kia, mắt cũng không nháy một chút. Chậc, ta cũng thấy đau thay nàng."
Cố Thận Chi nhớ lại tình cảnh lúc ấy, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Thật ra nàng rất giống mẫu thân nàng."
"Chính là người có y thuật cao nhất Cửu Lê ngươi nói đó hả?"
Cố Thận Chi gật đầu một cái, đến nay còn nhớ rõ từng câu nói mà Lâm Đào từng nói với y. Người kia bề ngoài cũng yếu đuối như thế, nhưng lại là nữ tử hết sức kiên cường, xem như nửa lão sư của y.
Khi còn bé y kiêu căng bướng bĩnh, cha mẹ đều là vu y có danh tiếng trong tộc. Bởi vì thân thể mẹ hư nhược, chỉ sinh một đứa bé là y nên đương nhiên hi vọng y có thể cố gắng nghiên cứu y thuật, kế thừa y bát của bọn họ. Nhưng khi đó y ham chơi, không muốn xem sách thuốc, chỉ muốn vui chơi chạy nhảy khắp núi đồi với các bằng hữu cùng tuổi, thường xuyên cãi nhau với cha mẹ.
Đến bây giờ y vẫn nhớ kỹ cái ngày xảy ra chuyện đó, câu nói cuối cùng y nói với cha mẹ là: "Ta rất hi vọng không có người cha mẹ như các người !"
Sau này, cha mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi chết đi, y được thúc thúc nhận nuôi. Y không còn nói chuyện với người khác nữa, tính cách trở nên cực kỳ quái gở. Trẻ nhỏ trong tộc đều chế giễu y câm điếc, nói y là đồ con hoang không có cha mẹ, y tức giận đến mức đánh người đầu rơi máu chảy, bị thúc thúc nghiêm khắc đánh một trận.
Y xông ra khỏi nhà, trốn ở trên núi khóc, trời đổ mưa rất lớn, y thậm chí đi đến bên vách núi, nghĩ đến có lẽ nhảy xuống thì có thể giải thoát, thì có thể trông thấy cha mẹ... Nhưng bước cuối cùng y lại bị Lâm Đào kịp thời kéo lại.
Khi đó, y đã là thiếu niên, vóc dáng trổ mã cao lớn, trên đường đi làm mình làm mẩy, Lâm Đào mất sức lực rất lớn mới kéo y về đến nhà. Y biết nữ tử kia ấm áp mỹ lệ, khéo tay, luôn được người trong tộc hết mực kính yêu.
Y ở Vi gia một thời gian, Lâm Đào dạy y y thuật, kiên nhẫn giống như mẹ y vậy. Mặc dù y không phối hợp nhưng bà cũng chưa từng nổi giận một lần nào. Lúc ấy, bà đang mang thai, nôn ngén hết sức nghiêm trọng, có đôi khi còn ho ra máu. Nhưng bà giấu diếm không để trượng phu và nhi tử biết. Mỗi ngày thức dậy đúng giờ, sắp xếp việc trong nhà đâu ra đấy, khám bệnh cho người trong tộc, còn tự tay dạy y và Vi Mậu đọc sách học y.
Ban đêm thì làm một bàn đồ ăn ngon miệng cho cả nhà, tâm sự chuyện thú vị xảy ra ngày hôm đó, từ đầu đến cuối trên mặt đều mỉm cười. Cuộc sống đối với bà mà nói, tựa như luôn tràn đầy hi vọng.
***
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nội tình thân thể Tiêu Đạc đúng là rất tốt, ngày hôm sau còn chưa đến buổi trưa đã tỉnh lại. Hắn còn chưa mở mắt đã loáng thoáng nghe được Chu Gia Mẫn đang nói chuyện: "Nếu Quân sử tỉnh lại, các ngươi không được nói lung tung, nghe rõ chưa? Nếu có người tới thì nói ta ở đây chăm sóc Quân sử, Quân sử bị thương không thể quấy rầy."
Tiêu Đạc nhíu mày, ai cho phép nàng ta tự chủ trương hả?
Hắn cố ý đợi một lúc mới mở mắt, Chu Gia Mẫn xoay người lại nhìn thấy hắn đã tỉnh, vội vàng đi tới.
Tiêu Đạc giơ tay bóp đầu, muốn ngồi dậy, Chu Gia Mẫn thấy vậy lập tức đỡ hắn, còn nhét mấy cái gối mềm sau lưng hắn.
Trong phòng còn có mấy y sĩ và thị nữ, chắc hẳn vừa rồi Chu Gia Mẫn đã nói chuyện với bọn họ. Bọn họ nhìn thấy Tiêu Đạc đã tỉnh, vội vàng tới hành lễ. Sau khi hành lễ xong lại yên lặng ở trong phòng làm việc nên làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!