Chương 35: (Vô Đề)

Tiết Cẩm Nghi nghe xong, cũng không kịp dùng cơm trưa đã vội vàng đứng lên chạy ra ngoài.

Vi Nhiễm nghĩ một chút, chỉ đứng dậy ngồi vào bàn vuông ăn cơm như bình thường. Dương Nguyệt nhìn sắc mặt của nàng nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, ngài muốn đi hay không..."

"Không đi. Hắn không muốn nhìn thấy ta, ta đi sẽ chọc cho hắn không vui cũng làm cho tất cả mọi người không thoải mái." Vi Nhiễm bỏ một miếng đậu hũ vào miệng, khen ngợi: "Nguyệt Nương, tay nghề của tỷ càng ngày càng tốt. Còn tốt hơn lúc ở Cửu Lê nữa."

Dương Nguyệt nhịn không được cười nói: "Tiểu thư thích là tốt rồi. Hồi trước Quân sử ở đây cũng dùng mấy món cá hay thịt heo, nô tỳ không biết làm những cái đó, đều để trù nương làm. Tiểu thư quả nhiên vẫn thích ăn những món thanh đạm này, chưa từng thay đổi."

Nàng không có nói cho Vi Nhiễm, hiện thực cái nội trạch này chính là như thế. Trước kia khi Tiêu Đạc ở chỗ này, vật tốt gì đều đưa cho bọn họ, bọn họ không cần mở miệng, đều là nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhất tốt nhất. Nhưng Tiêu Đạc vừa đi, những kẻ ngày thường nịnh bợ lấy lòng kia đến bóng cũng không thấy. Muốn có chút nguyên liệu nấu ăn còn phải nói nửa ngày, nhưng cuối cùng chỉ đưa chút rau quả trái cây, cá thịt cũng rất ít ỏi.

May mắn Vi Nhiễm cũng không để ý những thứ này, nếu không trong lòng không biết sẽ khó chịu như thế nào.

"Hắn không ở đây cũng tốt, không cần phải hùa theo khẩu vị của hắn, chúng ta muốn làm cái gì, muốn ăn cái gì cũng có thể tùy ý." Vi Nhiễm không quan tâm nói.

Nụ cười Dương Nguyệt dần dần có chút đắng chát: "Tiểu thư vất vả rồi."

"Nguyệt Nương, ta không cảm thấy vất vả. Thật ra không có gì, hắn... Cũng không phải khó ở chung như vậy." Vi Nhiễm ăn vài miếng, cũng không muốn ăn nữa, để chén xuống: "Chốc nữa ta viết phong thư gửi về Cửu Lê, hỏi một chút tình hình gần đây của đại ca và cha. Sau khi viết xong, ngươi giúp ta đưa đến tay Tam thúc công đi."

"Vâng. Tiểu thư ăn thêm chút nữa nhé? Nô tỳ thấy người đã gầy đi một vòng rồi."

Vi Nhiễm vô thức sờ mặt: "Hả, có à?"

***

Đã lâu rồi nơi ở Sài thị chưa từng náo nhiệt như vậy, theo lý thuyết, trong nhà có người phụng mệnh xuất chinh phải xem như một việc vui, đây là cơ hội tốt để nam nhi kiến công lập nghiệp. Nhưng ở Tiêu gia lại không giống vậy. Tiêu Đạc đã chiến đấu mười năm, lấy tuổi của hắn, cho tới bây giờ, địa vị này xem như nổi bật trong đám người cùng trang lứa, cho dù rất nhiều người lớn tuổi hơn cũng còn không bằng hắn.

Đánh trận với hắn mà nói là cơ hội thăng chức, chẳng bằng nói là hắn ra sức bảo vệ quốc gia.

Tiêu Thành Chương và Tiết Cẩm Nghi bu quanh Tiêu Đạc nói chuyện líu ra líu ríu, căn dặn hắn trên chiến trường cẩn thận một chút, viết nhiều thư trở về. Tiêu Đạc thờ ơ đồng ý, thỉnh thoảng đưa tay xoa xoa lỗ tai, vô tình hay cố ý nhìn về phía ngoài cửa.

Nàng không đến, nàng vẫn không đến.

Một cỗ lửa giận vô hình tích ở lồng ngực của hắn. Những ngày gần đây, bất kể hắn đi tới chỗ nào, bất kể hắn xuất hiện ở nội viện lúc nào cũng không nhìn thấy bóng dáng của nàng. Cho dù là tình cờ gặp cũng không có. Hắn xị mặt không đi tìm nàng, chẳng lẽ nàng sẽ không chủ động tới sao? Hai ngày đầu, hắn còn đang suy nghĩ, nếu như nàng đến, cho dù chỉ nói lời cảm ơn, hắn giả bộ tỏ thái độ tha thứ cho nàng là được.

Dù sao không có nữ nhân nào dám dùng loại thái độ đó nói chuyện với hắn, hơn nữa cố tình hạ thấp chính nàng để chọc giận hắn. Sau đó mấy ngày, hắn đứng ngồi không yên, cố ý dặn dò tôi tớ canh giữ ở cửa thuỳ hoa, chỉ cần nàng vừa xuất hiện liền đi nói cho hắn biết.

Thế nhưng nàng trước sau không đến. Biết Cửu Lê và Mạnh Linh Quân không sao rồi thì xem hắn như giấy lộn ném ở sau lưng.

Sự thật như thế! Hắn thật sự muốn bóp chết nàng!

Đêm qua hắn lại mơ thấy nàng, nàng nằm ở dưới thân thể của hắn, bị hắn tách hai chân ra, hung hăng tiến vào. Nàng khóc lóc nói phu quân không muốn, bàn tay bám lấy bờ vai hắn, giọng nói vừa yêu kiều vừa mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm tràn đầy nước mắt. Buổi sáng lúc tỉnh lại, cả người hắn đều là dục hỏa, quần ướt một mảng lớn. Phải chạy đi dội mấy thùng nước lạnh lớn mới đè dục vọng xuống.

Bây giờ, hắn sắp xuất chinh, có thể đi hơn nửa năm, thế mà nữ nhân này còn chưa tới gặp hắn!

Sài thị nói chuyện với Tiêu Nghị, nhìn thấy Tiết thị ngồi ở dưới luôn len lén nhìn Tiêu Nghị, bèn nói: "Tiết di nương, bánh hoa mai ngươi đưa tới đợt trước rất là ngon miệng, hôm nay lại làm cho chúng ta nếm thử có được không? Sử tướng rất thích mùi thơm của hoa mai."

Tiết thị thụ sủng nhược kinh đứng lên, đáp: "Vậy thì thiếp đi làm ngay!"

Sài thị nhìn Tiết thị tràn đầy hào hứng đi ra ngoài, lặng lẽ cầm tay Tiêu Nghị: "Tối nay ngài đến chỗ nàng ta đi? Đừng tức giận nữa."

Vẻ mặt Tiêu Nghị không chút biểu cảm mà đồng ý, xem như ngầm đồng ý.

Sài thị cười cười, lại nhìn đám người trong phòng một chút, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, đột nhiên hỏi: "Vi Nhiễm đâu? Sao chưa tới?"

Trong phòng yên tĩnh một chút, ánh mắt của mọi người đều không khỏi tự chủ rơi vào trên người Tiêu Đạc. Ai cũng biết hình như Tiêu Đạc và Vi Nhiễm đã sống riêng, mấy ngày nay ở thư phòng, không gặp Vi Nhiễm. Vậy mà Vi Nhiễm cũng không có động tĩnh gì, ngoại trừ mỗi ngày đến thỉnh an Sài thị thì chính ở chỗ của nàng, im hơi lặng tiếng.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều đang đoán mò tâm tư Tiêu Đạc. Vẻ mặt Tiêu Đạc cũng rất lãnh đạm, giống như nàng là người không đáng quan tâm, vốn không đáng được nhắc tới.

Trong lòng Sài thị hiểu rõ, thản nhiên phất tay gọi Thu Vân tới: "Ngươi đi đến chỗ Thiếu phu nhân một chuyến, hãy nói ta mời nó tới đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!