Tiêu Đạc đi tới bên ngoài phòng Tiêu Thành Chương, nhìn thấy thị nữ và vú già đều đứng canh giữ ở bên ngoài, ai cũng cảm thấy lo lắng. Mấy tú nương thì đang nhặt vải vóc và thước đo rơi vãi trên mặt đất.
Tiêu Đạc bước đến, đám người liền vội vàng hành lễ, hắn hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Hồi Hương đáp: "Nhị công tử đang phát cáu, không chịu để cho nhóm tú nương đo kích cỡ làm hỉ phục."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Đạc đã hiểu, đi tới, vừa đẩy cửa ra thì một cái bình sứ lập tức bay tới. Hắn lách mình né tránh, bình sứ kia liền "bang bang" một tiếng, rơi xuống vỡ nát ở cạnh cửa. Tiêu Đạc nhíu mày, Tiêu Thành Chương ngồi trên bệ cửa sổ, đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, quát: "Cút!"
Tiêu Đạc chắp tay đi qua, Tiêu Thành Chương tức giận quay đầu lại nói: "Ta không phải bảo các ngươi đều... Đại ca?"
Tiêu Đạc ngồi ở bên cạnh hắn, cốc đầu hắn một cái, thản nhiên nói: "Đừng hồ nháo."
Tiêu Thành Chương nắm lấy tay Tiêu Đạc nói: "Đại ca, đệ thậtsự không thích Vương Tuyết Chi kia, nàng ta quá đáng ghét! Đệ muốn A Anh, đệ chỉ cần A Anh!"
"Lần này ta đi chuồng ngựa đã nhìn thấy nàng ấy. Nàng ấy nói không có tình cảm với đệ." Tiêu Đạc thẳng thắn.
Tiêu Thành Chương mở to hai mắt ngẩn người, thân thể nghiêng về phía trước, nghiêm túc hỏi Tiêu Đạc: "Huynh... Huynh nói nàng ấy nhắc đến đệ hả? Nàng ấy nói không có ý gì với đệ?"
Tiêu Đạc gật đầu, Tiêu Thành Chương nhảy xuống, hưng phấn kêu lên: "Rốt cục A Anh đã nhớ kỹ đệ là ai rồi! Đại ca, huynh biết không, đệ cố gắng nửa năm, mỗi khi xuất hiện ở trước mặt nàng ấy, nàng ấy đều không nhớ rõ tên của đệ. Lúc này vậy mà nhắc đến đệ với huynh... Đệ, đệ rất là vui!"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Đạc đưa tay ôm trán, có phải hắn nên tìm đại phu đến xem thử đầu óc của tiểu tử này hay không?
Tiêu Thành Chương lại sáp tới, trịnh trọng bái Tiêu Đạc một cái: "Đại ca, mặc kệ A Anh đối có tình ý với đệ hay không, nhưng đệ nhất định phải ở cùng với nàng ấy. Đệ có thể cưới Vương Tuyết Chi, nhưng đệ cũng muốn A Anh. Nếu Phụ thân không đồng ý, đệ lập tức bỏ nhà ra ngoài sống một mình!"
"Đệ đang nghiêm túc?" Tiêu Đạc hỏi.
"Huynh có biết, từ nhỏ đến lớn đệ làm rất nhiều chuyện nhưng cuối cùng đều bỏ cuộc giữa chừng. Duy chỉ có A Anh là đệ kiên trì. Đệ hiểu rõ mình muốn gì." Tiêu Thành Chương vỗ ngực, giọng nói kiên định.
Tiêu Đạc nhíu mày: "La Vân Anh không thích đệ. Cho dù phụ thân có đồng ý, thì đệ cũng không nạp nàng vào cửa được."
"Chỉ cần phụ thân đồng ý, đệ nhất định sẽ nghĩ biện pháp để nàng ấy đồng ý! Ba năm không đủ, đệ sẽ chờ năm năm, một ngày nào đó A Anh sẽ biết tâm ý của đệ!" Tiêu Thành Chương tựa trán ở trên vai Tiêu Đạc, cọ cọ nói, " Đại ca, huynh giúp đệ một chút đi."
Tiêu Đạc sửng sốt. Khi còn bé, Tiêu Nghị muốn Tiêu Thành Chương đọc sách nên mời tiên sinh tốt nhất, đến cuối cùng đều là Tiêu Đạc giúp đỡ tiên sinh hoàn thành thu xếp việc học. Tiêu Thành Chương học viết chữ, loay hoay không ít giấy bút quý báu, nào ngờ luyện Tiêu Đạc thành một tay thư pháp tốt. Có lần Tiêu Thành Chương đối với cưỡi ngựa bắn tên đặc biệt có hứng thú, Tiêu Đạc liền tay nắm tay dạy hắn, nhưng bởi vì quá khổ sở quá mệt mỏi, Tiêu Thành Chương lại từ bỏ.
Thành như lời Tiêu Thành Chương nói, đời này của hắn chưa bao giờ vì cái gì mà kiên trì cả, cho tới bây giờ chẳng làm nên trò trống gì. Nhưng hắn lại cố chấp vì La Vân Anh như thế.
Có lẽ nữ nhân này là kiếp số đã định của hắn. Muốn trốn cũng không thoát, muốn tránh cũng không xong.
"Ừm. Biết rồi." Tiêu Đạc đáp.
Tiêu Thành Chương vui vẻ ôm lấy bả vai Tiêu Đạc, nhớ tới cái gì đó, buông lỏng tay hỏi: "Đại ca, huynh đối xử với vu nữ kia như thế nào? Đệ nghe nói lúc huynh ra ngoài mang theo nàng ấy hả? Có phải nàng ấy tốt hơn Chu Gia Mẫn hay không?"
Tiêu Đạc đẩy đầu hắn ra: "Nàng ấy là đại tẩu đệ, đừng không biết lớn nhỏ."
Tiêu Thành Chương có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Đạc. Nhớ rõ mấy năm trước lúc Chu Gia Huệ gả vào, mỗi lần hắn nhắc đến nàng ta với Tiêu Đạc đều là gọi thẳng tên. Lúc ấy Tiêu Đạc cũng không nói gì, xem như ngầm cho phép. Xem ra người "Đại tẩu" này quả nhiên là rất không tầm thường.
Có lời hứa của Tiêu Đạc, Tiêu Thành Chương biết chuyện của mình và La Vân Anh đã thành công hơn một nữa, ngoan ngoãn phối hợp với tú nương. Tiêu Đạc đợi việc may hỉ phục của hắn làm xong mới rời khỏi, tiến về phòng Vi Nhiễm. Nhưng hắn vào phòng, tìm khắp nơi đều không thấy người, cảm thấy có chút sốt ruột. Vẫn may Tú Trí chạy tới nói cho hắn biết Vi Nhiễm đã ra ngoài.
"Đi đâu?" Tiêu Đạc nhẫn nại tính khí ngồi bên cạnh bàn vuông hỏi.
"Phu nhân không có nói, chẳng qua có vẻ rất gấp. Chỉ dẫn theo Nguyệt tỷ tỷ, nô tỳ cũng không hỏi nhiều. Quân sử muốn ở chỗ này chờ một chút không? Nô tỳ pha trà cho ngài."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!