Trịnh Ung giơ tay chỉ về hướng chuồng ngựa, nói với Tiêu Đạc: "Quân sử ngài xem, chính là con ngựa Xích Thố kia."
Tiêu Đạc thuận theo hướng tay ông ta thì nhìn thấy, bên trong bầy ngựa quả nhiên có một con ngựa mình đỏ, bờm và đuôi màu đen vô cùng dễ thấy. Vóc dáng cao lớn cứng cáp, cái đầu khôi ngô, đôi mắt mở to có thần, khí thế hung hãn. Cổ dài vừa phải, ngực nở vòng cung, móng chân rắn chắc, vừa nhìn là biết chạy được đường dài, có thể thích ứng với các loại địa hình khác nhau.
Hai mắt Chương Đức Uy sáng lên, hắn đã từng gặp giống ngựa này rồi, hiếm có con nào hiền lành.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Năm sáu gã chăm ngựa muốn tiến lên tròng hàm thiếc và dây cương lên con ngựa kia, nhưng tính tình ngựa hoang vốn kiên cường mạnh mẽ, ai cũng không thể tới gần được. Trịnh Ung lúng túng giải thích: "Con ngựa này còn chưa được thuần hóa, mấy ngày nay, vẫn luôn ở trong trạng thái này... Nhị tiểu thư nói ngựa tốt xứng với anh hùng, trong cái chuồng ngựa này của tiểu nhân thật sự vẫn không có người nào có thể thuần hóa nó."
Tiêu Đạc nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng. Đây là muốn làm khó hắn sao? Hắn nhét hạ bào vào trong đai lưng, đang muốn đi về phía chuồng ngựa thì Chương Đức Uy cản lại: "Quân sử, hãy để cho thuộc hạ làm."
"Không sao." Tiêu Đạc từ tốn nói một câu. Chương Đức Uy nghĩ thầm, dù sao cũng ngựa Nhị tiểu thư tặng, Quân sử muốn đích thân thuần phục cũng là điều rất bình thường, bèn lui ra.
Tay Tiêu Đạc chống một cái liền nhảy vào bên trong chuồng ngựa, mấy gã sai vặt vội vàng lui ra. Hắn lấy roi dài đi đến chỗ con ngựa kia, con ngựa cảm giác được có người lạ tới gần, bỗng nhiên ở trong sân vung vó chạy như điên. Tiêu Đạc nhanh tay nhanh mắt vung roi dài, phát ra một tiếng "Ba" thật lớn, đánh vào mặt đất phía dưới con ngựa. Ngựa kia sợ hãi, lập tức đổi hướng, phản ứng Tiêu Đạc lại còn nhanh hơn nó, trở tay thêm một roi, chặn đường đi của nó.
Sau mười mấy lần, con ngựa kia cảm thấy người này thật cường hãn, ngoan ngoãn đứng im một chỗ.
Tiêu Đạc thu roi dài, nhét ở bên hông, chậm rãi đến gần nó. Con ngựa hình như có chút sợ hãi, hơi lui về sau một bước. Tiêu Đạc vươn tay ra đụng phải mũi ngựa, nhẹ nhàng sờ lên, làm cho nó bình tĩnh lại.
Ở bên cạnh chuồng ngựa, đám người nhìn thấy không khỏi sợ hãi thán phục, mấy gã chăm ngựa kia càng bội phục sát đất, cùng nhau tán thưởng. Phải biết rằng từ khi con ngựa này bước vào chuồng ngựa vẫn chưa có người nào có thể đến gần nó. Bọn họ mất công sức mấy ngày, mỗi ngày mệt đến bở hơi tai cũng không nắm được điểm mấu chốt, Tiêu Đạc chỉ tốn chút sức đã thành công tới gần nó rồi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Đạc vuốt bờm ngựa, dùng đủ loại biện pháp trấn an mới khiến con ngựa hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Hắn đứng bên cạnh nó, động tác thuần thục mặc hàm thiếc và dây cương, sau đó mặc yên ngựa lên. Con ngựa bất ngờ vì mang vật nặng, vô cùng nóng nảy nhảy lên mấy lần, phát ra tiếng hí dài. Mấy gã chăm ngựa kia đã từng nếm mùi đau khổ, biết điều vội vàng chạy càng xa càng tốt, chỉ để lại Tiêu Đạc không tránh không né đứng nguyên tại chỗ, bình tĩnh xắn tay áo lên, trong miệng đếm vài tiếng.
Khi hắn đếm tới năm, con ngựa phát hiện căn bản không hất cái yên ngựa kia xuống được mới thôi không vùng vẫy nữa.
Lúc này, Tiêu Đạc đi đến bên cạnh nó, đầu tiên dùng tay vỗ nhẹ lưng nhằm thăm dò phản ứng của nó. Chờ sau khi xác định nó sẽ không phản kháng, hắn nhảy lên, cưỡi ngựa ngang dọc bốn phía xung quanh chuồng.
"Hay!" Tất cả mọi người ở bên cạnh chuồng ngựa vỗ tay khen hay. Đồ Lặc không nhịn được nói với người bên cạnh: "Hôm nay ta xem như mở mang tầm mắt. Tổ tiên của ta cả đời chăn nuôi ngựa kiếm sống trên thảo nguyên, mỗi ngày bọn ta phải chăm sóc mấy trăm con ngựa thế nhưng chưa chắc có thể thuần phục kiểu ngựa hoang kia nhanh như vậy. Quân sử quả nhiên dũng mãnh phi thường!"
Người bên ngoài sôi nổi hùa theo, Ngụy Tự kiêu ngạo nói: "Đó là chuyện đương nhiên, bản lĩnh của Quân sử chúng ta cũng lớn lắm đấy!"
Vi Nhiễm đứng ở xa xa quan sát. Từ lúc Tiêu Đạc ngồi trên lưng ngựa giống hùng ưng giương cánh bay lượn, thân thủ mạnh mẽ, tựa như có thể cứ vậy mà chạy tới cùng trời cuối đất. Tuấn mã chạy hiên ngang, ngày ngày đuổi gió. Dáng người bá khí liều lĩnh kia khắc thật sâu vào trong đầu óc nàng.
Rất nhiều năm sau, khi mọi người nhắc đến Thế Tông Hoàng đế thì luôn có người nhớ lại một màn này ở ngoại ô Nghiệp Đô.
La Vân Anh thấy Vi Nhiễm ở bên cạnh nhìn chằm chằm Tiêu Đạc không chớp mắt thì mở miệng nói: "Muốn nhường lại một nam nhân như thế chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy nhỉ? Muội nhìn xem, hắn chỉ cần chạy một vòng trong chuồng ngựa đã có thể làm cho tất cả mọi người tin phục."
Vi Nhiễm thu hồi ánh mắt, cười nhạt nói: "Suy cho cùng vẫn không thuộc về ta."
Nàng có thể thưởng thức, có thể ngưỡng vọng, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho mình rung động với nam nhân này. Tiết Cẩm Nghi, Trịnh Lục Kiều đều là vết xe đổ. Mặc dù nàng và những người này không có chuyện tranh hơn thua tình cảm nhưng vẫn có lòng tự trọng. Dẫu sao với tư cách một người phụ nữ đã tiếp thu giáo dục của thời đại mới thì loại chuyện vì một nam nhân mà muốn chết muốn sống như vậy, nàng thực sự làm không được.
Huống chi phải đối mặt với đối thủ mạnh như một vị thần là Chu Gia Mẫn .
"Phu nhân, rốt cuộc ngài ở đây!" Một thị nữ vội vàng chạy tới, chính là người mới vừa rồi dẫn Vi Nhiễm đi nhà xí kia. Thị nữ lau mồ hôi trên trán: "Vừa rồi nô tỳ có chút việc đi ra ngoài, lát sau quay lại thì phát hiện ngài đi đâu mất, tìm mất một lúc."
"Ta ra xem náo nhiệt một lát, đang lo không biết làm sao trở về. Vừa khéo ngươi dẫn đường giúp ta đi." Vi Nhiễm thoải mái cười nói.
Thị nữ đáp một tiếng, Vi Nhiễm cùng La Vân Anh chào hỏi, sau đó quay đầu rời đi.
La Vân Anh nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, tựa như có điều suy nghĩ. Cô nương này không giống đám thiên kim quý tộc nàng ấy từng gặp cho lắm. Có lẽ bởi vì nguyên nhân từ nhỏ nàng lớn lên ở nơi sơn dã ư? Nhưng thật ra lại vô cùng thoải mái.
Tiêu Đạc cưỡi ngựa trở về, giao cho gã sai vặt, một mình ra khỏi chuồng ngựa, khen một tiếng: "Đúng thật là một con ngựa tốt!" Trịnh Ung vừa nhẹ nhàng thở ra, tưởng rằng chuyện của bọn họ có thể cứu vãn thì lại nghe Tiêu Đạc nói: " Chương Đức Uy, không phải chiến mã nhà ngươi đã già rồi sao? Ngựa này cứ thưởng cho ngươi đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!