Chương 26: (Vô Đề)

Vi Nhiễm ăn cơm xong, mặc quần áo tử tế ngồi ở trước bàn chuẩn bị chải đầu. Nàng nhìn về phía gương đồng, trong lúc vô tình phát hiện trên cổ có một dấu hôn, bèn đưa tay vuốt ve. Nhớ tới vừa rồi Tiêu Đạc nhìn chằm chằm chỗ này, lập tức mặt đỏ tới mang tai, vội vàng kéo cao cổ áo trong lên, vừa may che khuất được.

Nàng cầm lược lên mới nhớ tới hôm qua đi ra ngoài là Dương Nguyệt giúp nàng chải đầu, kiểu tóc nam nhân này phải chải như thế nào?

Thế nên lúc Tiêu Đạc trở về thì nhìn thấy Vi Nhiễm ngồi yên, dáng vẻ rất khổ não.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hắn đi qua hỏi: "Làm sao vậy?"

Vi Nhiễm nhìn về phía hắn, có chút xấu hổ mở miệng: "Ta... Ta không biết chải kiểu tóc của nam nhân."

Tiêu Đạc nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng ửng đỏ vì quẫn bách thì nhịn không được cười một tiếng, đưa tay nhận lấy lược từ tay nàng: "Ta giúp nàng."

Hắn đứng sau lưng Vi Nhiễm, tay túm lấy mái tóc dài mềm mại, chậm rãi chải chuốt. Ban đầu Vi Nhiễm còn có chút cứng ngắc, đặc biệt là khi ngón tay của hắn chạm đến da đầu và phần gáy của nàng, cảm giác đêm qua lại tiếp tục nảy lên trong đầu, toàn thân không khỏi run rẩy. Nàng vốn tưởng rằng nam nhân vụng về, chí ít sẽ kéo mất vài cọng tóc, khẳng định tay nghề sẽ không tốt bằng Dương Nguyệt và Tú Trí. Không nghĩ tới hắn hết sức thuần thục, mảy may không có làm đau nàng.

Vi Nhiễm nhịn không được nhìn nam nhân trong gương đồng nhìn một cái: "Trước kia chàng... Cũng chải cho người khác như thế này sao?"

Tiêu Đạc đã vấn tóc cho nàng xong, cắm trâm lên một cách hoàn chỉnh, cúi người ở bên tai nàng thấp giọng hỏi: "Nếu như ta thật sự đã từng chải tóc cho nữ nhân khác, nàng sẽ làm như thế nào?"

Vi Nhiễm không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này, lúc đầu chẳng qua là nàng cảm thấy tay nghề của hắn không tệ, nhìn không giống như lần đầu tiên, hiếu kỳ hỏi một chút thôi, cũng không có ý tứ ghen tuông. Nàng suy nghĩ một chút: "Phu quân muốn nghe lời thật?"

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Tất nhiên"

"Nếu như chàng đã làm cho người khác giống như thiếp, vậy thiếp cũng không muốn nữa." Nàng nói rất bình tĩnh, nội dung lại quyết tuyệt như vậy. Tiêu Đạc cứng lại, quay mặt nàng để nàng đối diện với mình, ngắm nhìn nàng một cái thật sâu. Hắn không nghĩ tới nàng sẽ trả lời, chỉ muốn trêu chọc nàng, nhưng lại nghe được một câu nói như vậy. Nội tâm của hắn rung động cực độ.

Tính tình thà bị gãy chứ không chịu cong như vậy cũng không nói được là tốt hay là xấu.

Trong lòng Tiêu Đạc không khỏi có hơi luống cuống, nắm lấy tay Vi Nhiễm nói: "Lừa gạt nàng thôi, ta chưa từng chải đầu cho những nữ nhân khác. Chỉ là khi Trọng Hòe còn bé hay theo ta, ta chăm sóc nó một thời gian, cũng đã từng chải tóc cho nó."

Vi Nhiễm che miệng cười rộ lên: "Phu quân tưởng thật à? Vừa rồi thiếp nói đùa thôi."

Không, vẻ mặt nàng vừa rồi nghiêm túc và kiên định, rõ ràng không phải nói đùa.

Tiêu Đạc không nhịn được vươn tay ôm nàng, không biết cảm giác bất an không tên kia đến từ chỗ nào. Có phải hắn nên giải thích cho nàng chuyện hai tỷ muội Chu Gia Huệ và Chu Gia Mẫn hay không? Trước kia hắn không để ý, cho rằng những điều đó không quan trọng. Nhưng nàng chưa từng hỏi qua một câu, cũng không có nghĩa sẽ không biết chuyện từ người khác. Nếu nàng hiểu lầm, theo vẻ mặt vừa rồi của nàng... Hắn có phần không dám nghĩ tiếp.

Lúc này, Lý Diên Tư ở ngoài cửa hỏi: "Quân sử, chúng ta có thể đi được chưa ạ?"

Vi Nhiễm vội vàng tránh khỏi vòng tay Tiêu Đạc, đi lấy mũ đặt ở bên cạnh, đứng dậy lễ phép nói: "Quân sử, chúng ta lên đường đi!"

Dù cho Vi Nhiễm đổi nam trang thì cũng là mỹ nam tử da trắng mỹ mạo tuyệt thế. Đêm qua sắc trời chiều muộn, trong khách sạn lờ mờ, tiểu nhị và chưởng quỹ đều cho là có năm nam nhân vào đây, một chủ bốn bộc. Có cái người nhỏ gầy chút tựa hồ đặc biệt làm nam chủ vui vẻ, hai người ở chung phòng. Lúc này bọn họ nhìn thấy Vi Nhiễm xuống lầu, đều không tránh khỏi đặt ánh mắt ở trên người nàng, vô cùng kinh diễm.

Chờ tiến đám người Tiêu Đạc rời khỏi, tiểu nhị trở lại, không nhịn được nói với chưởng quỹ: "Chưởng quỹ, tiểu lang quân kia thật tuấn tú nhỉ? Khó trách đêm qua vị nam chủ phong độ hiên ngang kia muốn ngủ cùng hắn, vừa rồi còn đỡ hắn lên xe ngựa đấy, có vẻ tình cảm rất tốt. Nghe nói các quý nhân cũng hay nuôi nam sủng gì gì đó, bọn họ không phải là... Loại quan hệ đó chứ?"

Chưởng quỹ cũng đang nhớ lại dung mạo của Vi Nhiễm, nghe vậy hung hăng đẩy đầu tiểu nhị một cái: "Liên quan cái rắm gì đến ngươi! Đi làm việc!"

"Vâng." Tiểu nhị hậm hực đáp một tiếng, trong lòng vẫn cho rằng suy đoán của mình không sai.

***

Cho dù Tiêu Đạc ở bên ngoài thì công văn cũng có sứ giả cưỡi ngựa đưa tới đều đặn. Thời chiến hắn là Chỉ Huy Sứ Thiên Hùng Quân, lãnh binh bên ngoài, Lý Diên Tư thì trấn thủ Nghiệp Đô, làm hậu phương tiếp tế. Đến lúc không ổn, phụ mẫu Tiêu Đạc đang ở Nghiệp Đô phải xử lý việc lớn việc nhỏ, Lý Diên Tư giúp đỡ gánh vác một phần.

Vi Nhiễm đẩy rèm cửa sổ ra nhìn bên ngoài một cái, nhìn thấy bình nguyên rộng lớn, sông Chương cuồn cuộn chảy về hướng Đông. Người đứng giữa trời đất trông thật nhỏ bé, nhưng lòng dạ cũng theo đó mà thoáng đãng rất nhiều. Quả nhiên đi ra ngoài một chút là chuyện đúng đắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!