Chương 20: (Vô Đề)

Tiêu Đạc ở tại chỗ Vi Nhiễm đã hơn một tháng, khắp nơi trong phủ tự nhiên tránh không được nghị luận ầm ĩ.

Đặc biệt là Tiết Cẩm Nghi phản ứng lớn nhất.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mỗi ngày nàng ấy đều ở trước mặt Tiết thị ầm ĩ một hồi, làm cho Tiết thị nhức đầu không thôi: "Con không phục thì làm được gì? Đã sớm nói với con rồi, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nếu vẻ ngoài của con giống như vu nữ kia thì Quân sử cũng sẽ không tỏ ra xa cách với con. Con không nhìn thấy sao? Mấy ngày nay ngay cả Cao Dung cũng đổi chiều gió, đối xử với vu nữ kia ân cần thêm mấy phần."

"Cô cô!" Tiết Cẩm Nghi dậm chân nói: "Người ta đang tức giận đấy!"

"Được rồi, ta không nhắc nữa." Tiết thị đem Tiết Cẩm Nghi kéo đến bên cạnh, "Ta khuyên con nên sớm hết hy vọng với Quân sử đi. Nam nhi tốt ở Nghiệp Đô còn nhiều, cô cô tìm cho con là được."

"Không, con chỉ thích biểu ca." Tiết Cẩm Nghi kiên trì, "Hắn chỉ là tạm thời hứng thú với vu nữ kia thôi, qua thời gian nữa sẽ chán ngay, sẽ không để ý đến nàng ta nữa. Cô cô, ngài nhất định phải giúp con!"

"Trước kia ta nghĩ, vu nữ kia chỉ là vật trang trí, giúp con ăn hiếp nàng cũng không có gì. Nhưng con nhìn hiện tại mà xem, toàn bộ Tiêu phủ đều theo Quân sử thay đổi thái độ, ai còn dám tùy tiện trêu chọc vu nữ kia? Quân sử không truy cứu chuyện hỉ phục lần trước chẳng qua bởi vì không có chứng cứ mà thôi. Ta khuyên con, an phận một chút, tránh lại bị đuổi về nhà lần nữa!" Tiết thị dí trán Tiết Cẩm Nghi nói.

Mặc dù Tiết Cẩm Nghi chỉ là con gái thương nhân nhưng từ nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Thứ nàng ấy càng không chiếm được thì càng muốn lấy được, sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Chân trước Tiết Cẩm Nghi vừa đi, chân sau Tiêu Thành Chương đã đến thỉnh an Tiết thị. Tiết thị nói: "Con cố ý trốn tránh Cẩm Nghi làm cái gì?"

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiêu Thành Chương hậm hực nói: "Nàng ta ấy hả, cũng không biết nghĩ như thế nào. Tính tình kia của đại ca cực kỳ giống phụ thân, không phải nàng cứ quấn chặt thì có thể thay đổi."

"Cũng không trách nàng được. Bây giờ ngay cả ta cũng nhìn không rõ, người đại ca con thích rõ ràng là nhị tiểu thư Ngụy quốc công phủ, ai ngờ lại đối với vu nữ kia..."

Tiêu Thành Chương ngồi xuống nói: "Nương, sao các người đều nói đại ca thích Chu Gia Mẫn, chẳng lẽ bởi vì đại ca giúp đỡ Ngụy quốc công phủ tìm nàng ta? Nếu nói thích thì cũng là chuyện khi còn bé rồi. Dù sao Chu Gia Mẫn đã từng cứu tính mệnh của đại ca, tình cảm đương nhiên sẽ khác biệt hơn người bên ngoài. Lúc trước con còn nói muốn cưới Cẩm Nghi đây, bây giờ kể ra cũng không phải đúng không? Nếu Chu Gia Mẫn thật sự coi trọng đại ca, năm trước lúc Chu Gia Huệ qua đời... phải nên trở về.

Theo con thấy, đại ca đã sớm không còn gì với nàng ta nữa rồi."

Tiết thị ngẫm lại cũng cảm thấy có lý. Tiêu Đạc vốn là người kiên cường cứng cỏi, Chu Gia Mẫn lại xưa nay tự cao tự đại, chưa từng thuận theo ý của hắn. Địa vị như bây giờ của hắn sao có thể bị một nữ nhân dắt mũi chứ? Hơn nữa nửa đường xuất hiện một Vi Nhiễm mỹ mạo tuyệt thế, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, Tiêu Đạc có thay lòng đổi dạ cũng không có gì sai.

Nam nhân, nhất là nam nhân quyền cao chức trọng, cả một đời làm sao chỉ gần gũi với một nữ nhân? Cho dù là Sử tướng kính trọng phu nhân như vậy còn không phải nạp mình làm thiếp? Tiết thị cười nhạo một tiếng.

Tiêu Thành Chương thấy Tiết thị không nói lời nào, liền hỏi: "Nương, người đã nói với phụ thân chuyện A Anh chưa?"

Tiết thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Con chỉ biết La Vân Anh kia. Nàng ta đã hai mươi tuổi rồi, lại là quả phụ, rốt cuộc có chỗ nào tốt làm con mê thành cái dạng này? Cho dù con muốn ta nói với phụ thân con thì cũng phải chờ con cưới chính thê đã. Không có đạo lý ủy khuất Thiên kim Hầu Lang người ta?"

"A Anh chính là tốt, chỗ nào cũng tốt!" Tiêu Thành Chương nhấn mạnh.

Tiết thị phất phất tay: "Thôi đi, một nữ nhân ném đầu lộ mặt có cái gì tốt? Lúc trước, ngoại tổ phụ con nghĩ nàng ta làm quả phụ cũng không dễ dàng gì, muốn mua lại chuồng ngựa của nàng ta, nhưng nàng thì hay rồi, trực tiếp đuổi cả nhà chúng ta chạy đi. Dù sao ta không thích nàng ta một chút nào."

"Con đi đây." Tiêu Thành Chương đứng lên, hành lễ qua quýt rồi lập tức ra ngoài.

"Đứa nhỏ này... Không biết nói thế nào nữa!" Tiết thị lắc đầu, cũng lười so đo với hắn.

***

Bên ngoài, người tuần tra ban đêm ở trên đường gõ cái mõ hai lần, đã là giờ Hợi canh hai rồi.

Tiêu Đạc khép một phần văn thư cuối cùng lại, nhắm mắt vô thức cầm lấy chén trà trong tay. Trong chén nước trong có hai đóa hoa cúc đang lơ lửng, hình như còn có hoa mai. Vi Nhiễm nói, hoa cúc sạch gan sáng mắt, vừa vặn tốt cho mắt. Trước kia, hắn ở thư phòng, mặc dù cũng có người chuyên chuẩn bị nước trà nhưng chỉ chọn thứ hắn thích, chưa từng có người nào chú ý những chi tiết này.

Hắn nhìn sang bàn vuông bên kia, vừa rồi nàng còn ở đó chơi cùng con thỏ, giờ phút này chắc là mệt mỏi, gục xuống bàn không nhúc nhích.

Tiêu Đạc từ trên giường nhỏ đứng lên đi đến bên cạnh Vi Nhiễm. Nàng hình như đã ngủ thiếp đi, lông mi thật dài tạo thành hai chiếc bóng mềm mại, hô hấp bình thản. Con thỏ nhỏ ngồi xổm ở bên tay nàng, cuộn tròn thành đống tuyết, cặp mắt đỏ rực đang xoay tít nhìn hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!