Tiết thị vốn đang ở Bắc viện giúp Sài thị chép kinh phật, vừa rồi bà nghe thấy Hồi Hương truyền lời, nói Tiết Cẩm Nghi chạy đi tìm Vi Nhiễm gây phiền phức, cũng không chút để tâm. Dù sao cũng chỉ là đồ trang trí thôi, có gì mà phải sợ.
Vú già bước vào bẩm báo: "Phu nhân, Tam tiểu thư Quốc công phủ đến ạ."
Sài thị đang dựa trên đầu giường đọc sách, nghe vậy ngay cả lông mày cũng không động, thản nhiên nói: "Để cho nàng đi vào đi."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vú già lui ra ngoài, một lát sau liền thấy Vi Nhiễm tiến đến. Vi Nhiễm quỳ gối trước mặt Sài thị, thi lễ, sau đó nhẹ giọng nói: "Vi Nhiễm bởi vì bệnh không thể kịp thời tới bái kiến phu nhân, còn xin phu nhân thứ tội." Ánh mắt nàng rủ xuống nhìn dưới đất, không dám có bất kỳ động tác dư thừa nào.
Nàng cẩn thận dè dặt như thế chỉ vì Tiêu phu nhân này có lai lịch lớn.
Tiêu phu nhân Sài thị vốn do Hoàng đế Tiền triều tấn ngự, còn chưa được sủng hạnh, Hoàng đế đã chết mất. Về sau, Tân Hoàng đăng cơ, thấy thần sắc bà bi thương, cho là không may mắn nên đuổi bà ra khỏi hoàng cung. Trên đường trở về nhà bà tình cờ gặp gỡ Tiêu Nghị đang cưỡi ngựa đi qua, vừa gặp đã yêu, hai người tâm đầu ý hợp. Nghe nói lúc ấy phụ mẫu Sài thị cực lực phản đối, Sài thị lại đem vàng bạc đồ trang sức của mình bán thành tiền, làm đồ cưới, khăng khăng gả cho Tiêu Nghị.
Cũng không biết có phải bà có mệnh vượng phu hay không, sau khi Tiêu Nghị cưới bà, thói quen mê cờ bạc say rượu thu liễm không ít, chức quan cũng càng ngày càng lớn. Cuối cùng may mắn được Tiên Đế Đông Hán coi trọng, lên như diều gặp gió, cho đến địa vị như ngày nay.
Bà không có con cái, bèn nhận con trai của huynh trưởng làm con thừa tự để dưới gối, đó chính là Tiêu Đạc. Bởi vì có quan hệ với bà, Tiêu Nghị đối xử với Tiêu Đạc cũng rất coi trọng, còn tốt hơn con ruột.
Bởi vậy địa vị của Sài thị ở Tiêu phủ liền rõ ràng. Không qua được cửa này của Sài thị thì ở Tiêu phủ cũng sẽ không có chút tương lai nào.
Sài thị bất động, ánh mắt không chút dấu vết dừng trên thân Vi Nhiễm. Một nha đầu xinh đẹp tuyệt đỉnh như thế, đôi mắt quá linh hoạt. Lúc còn trẻ ở trong hoàng cung bà đã từng gặp mỹ nữ khắp cả thế gian này, nhưng cũng không có ai có được tư sắc như vậy, ngay cả bản thân bà cũng tự thẹn không bằng. Khó trách Dương Tín không tiếc liều mạng đắc tội Thiên Hùng Quân cũng muốn cướp nàng. Hơn nữa còn nhỏ tuổi đã biết tránh mũi nhọn, cố ý ăn mặc mộc mạc...
Dù mộc mạc như thế nào cũng không che giấu được vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng.
Hai đứa con gái ruột nhà Ngụy quốc công kia đều không bằng nàng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sài thị không lên tiếng, Vi Nhiễm vẫn quỳ, trong lòng lo sợ bất an.
"Đứng lên đi. Thu Vân, đi chuyển cái ghế thêu tới." Sài thị rốt cục cũng ngồi dậy, phân phó nói.
Thị nữ tên là Thu Vân tiến lên hành lễ, đặt cái ghế thêu ở sau lưng Vi Nhiễm, Vi Nhiễm nói cảm ơn, sau đó cẩn thận ngồi xuống. Cùng lúc đó, Tiết thị ở phía sau án một mực nhìn trộm quan sát Vi Nhiễm.
Tiết thị xuất thân từ gia đình thương nhân giàu có, bởi vì lúc trẻ tướng mạo xinh đẹp, bị Tiêu Nghị nhìn trúng, đem vào trong phủ, sinh ra đứa con độc nhất của Tiêu Nghị là Tiêu Thành Chương. Từ trước đến nay bà cực kỳ tự tin về dung mạo xinh đẹp của mình, đến bây giờ, Tiêu Nghị cũng vô cùng sủng ái bà, một tháng vẫn phải đi tới nơi đó của bà ngủ lại mấy lần, cũng không có thiếp thất khác.
Bà hiểu rõ, diện mạo xinh đẹp đối với một nữ nhân mà nói, là vũ khí cực kỳ lợi hại.
"Thân thể khá hơn nhiều chưa?" Sài thị hỏi Vi Nhiễm, quyển sách trên tay lật qua một trang.
"Đa tạ phu nhân quan tâm, đã tốt rồi ạ."
"Ừm, vậy là tốt rồi. Vốn là ta còn muốn kéo dài hôn sự một chút, nhưng ngươi đã tỉnh rồi thì mau chóng làm đi. Sự tình trong phủ ta căn bản không hỏi đến, ngươi cũng không cần đến thỉnh an mỗi ngày. Có cái gì không biết thì đi viện tử của Tiết di nương mà hỏi." Sài thị đưa tay chỉ Tiết thị bên kia. Tiết thị lập tức đứng lên, ôn hòa cười nói: "Tam tiểu thư cứ tới hỏi ta là được.
Về sau chúng ta là người một nhà với nhau rồi."
Vi Nhiễm cười đáp lễ. Lại ngồi một hồi, lúc gần đi mới hỏi Sài thị: "Phu nhân, ngày mai ta muốn ra phủ đặt mua vài thứ, không biết có được hay không?"
Sài thị thản nhiên nói: "Không sao. Tiện đường thăm thú phong cảnh Nghiệp Đô cũng tốt."
"Đa tạ phu nhân. Vậy ta trước hết cáo lui."
Vi Nhiễm từ trong nhà lui ra ngoài, chân nhũn ra một chút, chờ Dương Nguyệt và Tú Trí ở trong viện chạy ra vội vàng tới dìu nàng. Dương Nguyệt hỏi: "Tiểu thư có sao không ạ?"
"Ta hơi khó thở, chân cứng một chút." Vi Nhiễm xoa đầu gối nói, "Chúng ta đi về trước đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!