Tiêu Đạc đến trước cửa, Ngụy Tự nói cho hắn biết, Dương Tín đã được Tiêu Nghị mời vào trong.
Trong lòng Ngụy Tự không phục lắm, nhưng lại không có cách, Sử tướng còn lớn hơn Quân sử nữa.
Tiêu Đạc không nói gì, hắn biết phụ thân lo lắng nên sẽ không lập tức trở mặt với phụ tử Dương Thủ Trinh. Đúng như Dương Tín nói, trước khi Dương Thủ Trinh giữ chức quan Tiết Độ Sứ đã cùng phụ thân giúp đỡ Tiên đế gây dựng giang sơn Đại Hán này, giữa hai bên còn có tình cảm trước đây.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Thiếu Đế kế vị, nhóm Tiết Độ Sứ càng ngày càng tỏ ra không tuân thủ quản chế, Tiêu Nghị muốn bảo vệ chính tông Đại Hán, không muốn cùng chư đường Tiết Độ Sứ thông đồng làm bậy. Nhưng một mặt Thiếu Đế tôn trọng di chiếu của Tiên Đế, đối đại có lễ nghĩa với Tiêu Nghị. Mặt khác lại nghe theo Quốc cữu Lý Tịch xúi giục, mọi chuyện đều đề phòng Tiêu Nghị, khiến tình cảnh Tiêu Nghị hết sức khó xử gian nan.
Nếu như Tiêu Nghị đoạn tuyệt với Dương Thủ Trinh, kinh thành bên kia chỉ sợ không những sẽ không hỗ trợ, mà ngược lại bất cứ lúc nào có khả năng đâm một đao sau lưng.
Như lần này sự việc Vương tử Khiết Đan đi sang đây mà nói, Tiêu Nghị nhận được tin tức trước tiên, cũng không dám có hành động táo bạo, chỉ sợ bị những người nắm hết quyền hành trong triều kia có dụng tâm khác, lộng hành định cho đủ loại tội danh. Cho nên mối thù về một mũi tên này của Tiêu Đạc tạm thời đành phải nhẫn nhịn.
Tiêu Đạc nghiêng đầu nói với Ngụy Tự: "Vi Nhiễm bị bệnh."
"Hả?" Ngụy Tự sờ đầu, "Chắc chắn là bị Dương Tín dọa sợ rồi! Cái tên này nên phanh thây xé xác... Tiểu thư bệnh có nghiêm trọng không ạ?"
Tiêu Đạc lắc đầu: "Chắc là không có gì đáng ngại. Đêm đó có đúng thật là ngươi không nghe thấy Dương Tín nói gì với nàng không?"
"Lúc thuộc hạ chạy đến, đang thấy Dương Tín bộc phát thú tính, thuộc hạ liền đánh nhau với hắn. Không nghe thấy hắn nói cái gì ạ... Quân sử, may mà ngài sáng suốt, sớm truyền tin để thuộc hạ đuổi tới Tề Châu, bằng không..." Ngụy Tự ngẫm lại đã cảm thấy sợ. Nếu như hắn đến chậm một chút, không biết kết quả sẽ như thế nào.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chương Đức Uy trở về chưa?" Tiêu Đạc đột nhiên hỏi.
"Đang trên đường trở về. Lão Chương kia, Quân sử ngài cũng không phải không biết, làm việc luôn luôn cực kỳ cẩn thận. Ngài để hắn đi Phục Châu tìm người, dám chắc là hắn phải lật tung cả đất Phục Châu mới có thể trở về." Ngụy Tự cẩn thận nhìn thần sắc của Tiêu Đạc, "Nhưng mà, người không tìm được."
Trên mặt Tiêu Đạc không có cảm xúc gì, quay người vào phủ, ném lại một câu: "Gọi Lý Diên Tư tới gặp ta."
"Vâng ạ." Ngụy Tự nhìn thân ảnh Tiêu Đạc rời đi, có chút hoảng hốt. Lúc trước hễ chuyện có liên quan đến vị Nhị tiểu thư kia, Quân sử luôn luôn đích thân làm, dù là một chút xíu tin tức cũng sẽ không bỏ qua. Nhưng từ khi nguyên phu nhân chết thì sau đó, bỗng nhiên Quân sử không để ý Nhị tiểu thư như trước nữa.
Hiện tại Ngụy Tự cũng không hiểu, rốt cuộc Tiêu Đạc nghĩ thế nào.
Tiêu Đạc không muốn đối phó Dương Tín nữa, một mạch trở về thư phòng của mình, chắp tay đứng ở phía trước địa đồ, nhìn mười sáu châu Yên Vân.
Yên Vân là một vùng địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, là bình phong che chở Bắc Trung Nguyên. Nơi này kiến trúc như Trường Thành, bây giờ lại rơi vào trong tay người Khiết Đan. Liêu quốc nhờ vào đó mà phát triển, thực lực kinh tế quân sự tăng mạnh, thậm chí học theo chế độ lễ nghi người Hán, văn hóa cực kỳ hưng thịnh.
So với Hậu Thục cũng là chư quốc phương Nam, Yên Vân từ đầu đến cuối là họa lớn của người Hán.
Tiêu Đạc tiến lên, dùng tay sờ lấy từng cái một. Cách một dãy núi, trước núi tám châu, phía sau núi tám châu. Bọn chúng giống như mười sáu đứa bé bị người cưỡng ép bắt đi, trôi dạt bên ngoài. Sinh thời, hắn cần phải đem địa phận trước đó nhập lại, không để bách tính Yên Vân chịu đựng nước khác cướp nước mình, cốt nhục tách rời thống khổ nữa.
"Quân sử." Có người ở ngoài cửa kêu một tiếng.
Tiêu Đạc thu tay lại, thần sắc khôi phục như thường: "Vào đi."
Lý Diên Tư cúi đầu bước vào, sau khi hành lễ, cười nói: "Quân sử gọi thuộc hạ chuyện gì?"
Tiêu Đạc ngồi xuống, thoáng nhìn áo trắng phiêu dật của hắn, trong tay cầm quạt, liền hỏi: "Ngươi rất nóng?"
Lý Diên Tư cười ha ha hai tiếng: "Nóng cũng không nóng. Quân sử có điều không biết, gần đây thịnh hành hóa trang thành công tử, lúc đi hoa lâu rất tiện dụng. Hôm nào có cơ hội, thuộc hạ dẫn Quân sử đi cùng."
"Ta không có rảnh rỗi nhàn hạ như vậy. Ngồi đi." Tiêu Đạc giơ tay lên nói.
Lý Diên Tư ngồi xuống, mắt liếc giá sách của Tiêu Đạc, tất cả đều là binh thư cùng một màu! Hai quyển thoại bản dân gian và truyện cười lần trước hắn lén nhét đã mất tung tích từ lâu. Hắn không khỏi nghĩ thầm, đây là một nam nhân không thú vị chút nào! Tại sao có thể có nhiều nữ nhân người kế người thích hắn như vậy!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!