Chương 124: (Vô Đề)

Tiêu Đạc không có lập tức đi ra, mà ở dưới mái nhà cong chờ đợi. Hắn nghĩ hắn phải nên cùng Tiêu Thành Chương nói chuyện rõ ràng một chút.

Vóc người Tiêu Đạc cao lớn, trên người có loại sát khí của võ tướng, người vừa đứng dưới hiên, lập tức tất cả đều là khí thế hào hùng, nhóm cung nhân cũng không dám ngước nhìn. Vị Tấn vương điện hạ này, từ thời thiếu niên làm người bán hàng rong, cho tới bây giờ làm thái tử, từ hèn mọn nhất đi đến vị trí gần như cao nhất thế gian này, đã trở thành truyền kỳ trong miệng mọi người.

Đặc biệt là hắn và Hoàng Thượng không có chút quan hệ máu mủ nào, chỉ là một đứa con nuôi nhưng lại có thể vượt qua huyết mạch của Hoàng đế, trở thành người thừa kế hoàng vị, từ xưa đến nay, chắc không có người thứ hai.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một thái giám đánh bạo đi qua nói ra: "Điện hạ, lúc này bên ngoài trời đông giá rét, tiểu nhân dẫn ngài đi Thiên Điện bên cạnh chờ đợi được không ạ? Nơi đó ấm áp hơn."

Tiêu Đạc nghiêng đầu, nhìn thấy một thái giám trẻ tuổi, dáng dấp trắng trẻo, có lẽ vào trong cung chưa lâu, chỉ là muốn nịnh bợ mình, bèn lắc đầu: "Không cần."

Hoạn quan đáp một tiếng, ngoan ngoãn rời đi. Nghĩ thầm Tấn vương quả nhiên không dễ tiếp cận giống như lời đồn.

Một lát sau, trong điện truyền ra tiếng Tiêu Thành Chương hô to: "Phụ hoàng! Phụ hoàng làm sao vậy?"

Trong lòng Tiêu Đạc giật mình, lập tức quay người nhanh chân bước vào trong điện. Chỉ thấy Tiêu Nghị ngửa mặt nằm vật xuống, toàn thân run rẩy, Tiêu Thành Chương đang đỡ ông. Nhóm cung nhân theo vào đều bị dọa sợ, bổ nhào quỳ xuống dưới đất, Tiêu Đạc cao giọng hô: "Nhanh đi gọi ngự y!"

Lúc này thái giám mới kịp phản ứng, đứng dậy lảo đảo đi ra ngoài.

Tiêu Đạc và Tiêu Thành Chương đỡ Tiêu Nghị nằm trên long sàng, sắc mặt ông tím bầm, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ hết sức đau đớn. Tiêu Đạc nắm lấy cổ áo của Tiêu Thành Chương hỏi: "Ngươi và phụ hoàng rốt cuộc đã nói cái gì? Tại sao lại biến thành như thế này?"

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiêu Thành Chương lắc đầu, còn có mấy phần chưa lấy lại tinh thần: "Đệ, đệ cũng không biết. Mới vừa rồi còn rất tốt..."

Tiêu Đạc buông Tiêu Thành Chương ra, quay đầu nhìn về phía Hoàng đế. Hoàng đế có chứng bệnh thấp khớp, vừa đến thời tiết giá rét là dễ phát tác. Lúc trước vào đông cũng không dễ chịu, nhưng khi đó không biểu hiện nghiêm trọng như vậy.

Rất nhanh, ngự y đã chạy đến, mời Tiêu Đạc và Tiêu Thành Chương ra bên ngoài, buông long trướng màu vàng xuống. Sau đó Sài Thị, Tiết thị và Tần phi của hậu cung nhận được tin tức đều chạy tới, những người khác ở ngoài điện chờ đợi, riêng Sài Thị và Tiết thị thì tiến vào trong điện.

Tiết thị hoang mang lo sợ, một mực nắm lấy cánh tay của Tiêu Thành Chương hỏi han, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Đạc lại có mấy phần kiêng kị.

Tuy trên mặt Sài Thị trấn định nhưng móng tay để trong tay áo đã đâm vào lòng bàn tay, đau nhức lâm râm.

Bà biết bệnh của Hoàng đế, vốn dĩ Hoàng đế không nên thượng triều sớm như vậy, còn cần phải tĩnh dưỡng mấy ngày. Thế nhưng hôm đó Hoàng đế xem tấu chương của Tiêu Đạc và sổ gấp phản đối của chúng thần, ráng chống đỡ thân thể đi thượng triều. Những ngày nay, tinh thần của Hoàng đế vẫn luôn rất tốt, ngoại trừ tay chân không thể nào lưu loát ra, nghe nói ăn cơm cũng nhiều hơn bình thường.

Sài Thị vốn tưởng rằng không sao. Nhưng đến giờ phút này bà mới biết được, Hoàng đế căn bản chưa khỏe, thậm chí bệnh tình còn nặng thêm.

Bà chuyển hướng sang thái giám bên người của Hoàng đế, chất vấn: "Mỗi ngày bản cung sai người hỏi ngươi về chuyện ăn uống sinh hoạt thường ngày của hoàng thượng, vì sao ngươi nói không có gì khác thường?"

Thái giám vội vàng quỳ trên mặt đất , vừa dập đầu vừa nói: "Tiểu nhân có tội, là Hoàng Thượng không cho tiểu nhân nói. Mấy ngày nay, ban đêm Hoàng Thượng thường đau đến ngủ không yên, ngày hôm sau lại phải dậy sớm, thật ra ăn được rất ít, có đôi khi một miếng cũng ăn không vô. Nhưng ngài ấy sợ nương nương lo lắng, nên muốn tiểu nhân báo cáo sai...

Tiểu nhân đáng chết!"

Là bà không để mắt đến. Bà lo phỏng đoán tâm tư của Hoàng đế, lo lắng động tĩnh của trọng thần trong triều, lo nhi tử cháu trai, duy chỉ có trượng phu là không để ý. Phu thê từ thân thiết đến mức không có một bí mật đến không thân, nàng vốn phải là người thân cận nhất của ông, lúc ở Nghiệp Đô, ông có tâm sự gì cũng nhất định sẽ kể với bà. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, khoảng cách tồn tại giữa bọn họ càng ngày càng nhiêu, trái tim cũng cách khá xa.

"Mẫu hậu." Tiêu Đạc đỡ Sài Thị đang run rẩy ngồi xuống, nhẹ giọng trấn an nói: "Phụ hoàng nhất định sẽ không có chuyện gì. Ngài đừng lo lắng."

Sài Thị cầm tay của Tiêu Đạc, trong lòng chỉ còn lại muôn vàn hối hận. Nói cho cùng, người thay đổi đó là bà. Bà bắt đầu vì con cháu mà mưu hại vị hoàng đế này, lại quên mất vị hoàng đế này, cũng là người lúc trẻ bà vừa nhìn đã ưng, phu thê đồng hội đồng thuyền hơn mười năm. Trong nội tâm bà đầu tiên là trách ông bạc đãi Tiêu Đạc, sau đó trách thân phận ông phong cho Tiêu Đạc, làm cho ông cuối cùng không còn đi Từ Nguyên cung của bà nữa.

Nàng để người bên cạnh theo dõi cử động của Hoàng đế, sợ Hoàng đế làm ra quyết sách gì gây bất lợi cho Tiêu Đạc.

Bà chỉ bận tâm suy nghĩ những việc này mà quên quan tâm ông, ngay cả vết nứt trên người ông rõ ràng như vậy cũng nhìn không ra.

Một lát sau, ngự y từ trong long trướng đi ra, đám người vội vàng vây lại hỏi thăm. Ngự y nói ra: "Hoàng Thượng đã ổn định một chút rồi, gọi Hoàng hậu và Tấn vương điện hạ đi vào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!